Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 13: Chương 13: Tâm Giao Kết Nghĩa




Ngày Miêu Miêu rời khỏi Đoan gia bắt đầu hành trang với con đường xuất ngũ giang hồ nàng mới nhận thấy mình quả thật có bản lĩnh, vốn dĩ gia trang của Lâm Vĩnh không nằm trong kinh thành, mà thực chất lại được dựng ở bìa rừng sơn thuỷ.

Vừa đi nàng vừa ngắm cảnh xung quanh, quả thật nơi đây khác xa hiện đại, chỗ nào gọi là sơn nguyên tiên cảnh thì lúc này nàng mới hiểu rõ. Khác xa với xã hội đông đúc lắm người kia thì ở đây lại mang không gian yên tĩnh, ít xôm tụ. Cảnh vật phong tình mát mẻ, vật thảo phong mỹ khắp trùm, hoa tươi tán cỏ đều dậy thức vươn chồi tạo bầu hoà khí khiến ai đến cũng phải tâm tĩnh như nước, chậm chân để thưởng thức.

Vận lên mình bạch y phục màu sắc thuần khiết và trang nhã, dưới làn gió du dương khẽ rờn rít trông Miêu Miêu càng thướt tha, mang chút hình ảnh của thần tiên phiêu dật. Mái tóc suôn dài thả sau lưng tuỳ ý bay nhẹ nhàng. Đồng tử màu nâu dưới ánh nắng gay gắt càng tạo nét màu lạ lẫm so với đống người nơi đây, dù nàng đã che nửa gương mặt mình nhưng nét phong mỹ vẫn không hề suy giảm, gợi tăng thêm nét bí ẩn và cuốn hút.

Đoạn đường đi dài mà nàng lại không biết chính xác mình chính là đang ở đâu và đi hướng nào, có vẻ như Miêu Miêu đã bị lạc...

“Lạc giữa rừng... thật là chuyện hay ho.”

Nàng bây giờ mới hận bản thân vì sao trước khi đi lại không tiện dùng bữa mà lại xuất phát ngay luôn, khiến bây giờ một bụng than sốt ruột mà lại còn lâm vào cảnh mù đường.

Tự nhủ lòng là sẽ mau đến kinh thành tâm trạng Miêu miêu dần trở nên tươi tắn. Chân lười biếng phải đi tiếp, nàng đành vận công bay phóng cho nhanh, nhẹ nhàng đứng trên một cành cây vừa lúc bên tai liền nghe tiếng ẩu đả của kiếm...

Sinh lòng tò mò Miêu Miêu lập tức chuyển hướng bay lại gần phía phát ra tiếng động đó. Ngất ngưỡng đứng trên cành cây, liếc mắc nhìn cảnh bên dưới diễn ra ngày một hỗn loạn, tiếng chua chát của thanh gươm không ngừng phát ra tiếng oanh oanh nhức tai, đó là màn cảnh truy đấu không hề cân sức.

Con bà nó, nghĩ thế nào mà một toán nam nhân tầm 20 tên cầm đao, tay lăm lăm kiếm đâm chém không hạ thủ lưu tình, nhục hơn là bao quanh hai nữ nhân xấn tới. Ai chứ, Miêu Miêu thấy cảnh tượng này khá quen với mình, trong lòng lại có khúc mắc muốn ra tay giúp hai nữ nhân kia hay tốt nhất nên rời khỏi?

Nhưng vấn đề này thì liên quan gì đến nàng? Trước giờ nàng không phải là kẻ chuyên lo bao đồng.

Thuận mắt nhìn hai nữ nhân đang ra sức chóng trả bên dưới, so ra nhan sắc luận không phải quốc sắc thiên hương kiều diễm nhưng toát một vẻ đẹp thanh tú, hào khí cường hãn mạnh mẽ tuyệt không phải dạng nữ nhân liễu yếu đào tơ. Bất quá với bản lĩnh đấu kiếm với cả tá nam nhân kia, Miêu Miêu không thể đánh giá thấp võ công bọn họ được.

“Dù gì so ra võ công Lâm vĩnh dạy ta đến giờ cũng chưa sử dụng, nhân tiện mở hàng vài chiêu thuật vậy.”

***

Một tên cầm đầu hất mặt lên giọng, tay cầm đao liên tục ra đòn tấn công: “Các ngươi nộp mạng đi. Ya.”

Hai nữ nhân ra vẻ không nghe, điệu bộ dửng dưng lơ đẹp, cả hai phối hợp tương đồng kẻ đánh người trả, cố gắng đánh lùi bọn hắc y.

“A... A... “ Bọn nam nhân nghe tiếng thét lập tức dừng động tác, lập tức đồng loạt nhìn về phía người ngã xuống đất, khoé miệng sùi bọt mép hấp hối, mắt hắn lóe tia cầu cứu nhưng vô vọng. Đến khi bọn người còn thất thần nhìn nhau thì tên lúc nãy đã tắt thở, cặp mắt mở thao tháo không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.

Bỗng chốc cảm nhận có ám khí nặng nề, tên hắc ý trong đám giọng hung hãn kêu to: “Là ai? Mau ra đây.”

Lúc này hai nữ tử kia cũng không tránh khỏi bàng hoàng, thầm nghĩ: “Rốt cuộc người này là ai, đã ở đây bao lâu mà tại sao chúng ta không hề biết?”

“Là ta.”

Dứt câu, thân ảnh bạch y phóng từ trên cây đáp xuống đất nhẹ nhàng, bọn người bên dưới lập tức kinh phách, kẻ lạ mặt này đã ở đây bao lâu?

“Ngươi là kẻ vừa nãy giết hắn?”

Thấy bộ dáng tên hỏi mặc sức không tin, Miêu Miêu lạnh giọng nói: “Giữa chuyện bất bình đồng là nữ nhân ta càng không thể trơ mắt bỏ qua. Tên vừa rồi là lời cảnh cáo ta khuyên các ngươi nên rút lui sớm đi.”

“Ngươi... Ngươi là ai? Hay ngươi chính là đồng bọn của hai ả ta, nếu như vậy thì ngươi cũng sẽ không thể sống sót rời khỏi, giết.” Tên bịch mặt mất bình tĩnh, chạy đến chỗ Miêu Miêu dùng kiếm đâm từng nhát, thủ thuật nhanh lẹ nhưng với võ công của Đoan Thiên Tuý thì không phải là hư danh võ mèo cào vơ đũa, mà là danh bất hư truyền.

Miêu Miêu nhanh mắt né trọn đường kiếm chí mạng ngay trong gang tất, hai ngón tay lập tức giữ chặt lưỡi kiếm, đáy mắt không lưu tình: “Ngươi thật không ngoan, đã không rút ta liền toại nguyện cho ngươi chết.”

Tên hắc y hốt hoảng kinh sợ, bản năng định dụng kiếm lui về sau nhưng đường thủ chưa kịp động đã bị Miêu Miêu dùng chưởng đánh bay, hắn mất đá té xuống bọn nam nhân, tay đặt lồng ngực vừa phun ngụm máu độc. Đồng bọn của tên kia thất thần kinh ngạc, võ thuật của Dương Lí phải nói là dẫn đầu bọn hắn, vậy mà bây giờ thân trúng độc chỉ trong nháy mắt, kẻ lạ mặt này thật sự ra tay quá nguy hiểm...

“Ngươi... là... ai...?”

“Bà nội ngươi tái thế đây.” Miêu Miêu nhếch cười đáp.

Dương Lí cứng họng, mặt sắt dần trở nên trắng bệt miệng khô khốc ho khan ra máu đen, khó khăn nói.

“Ngươi... Tất cả lập tức rút lui.”

Miêu Miêu liếc mắt xem thường: “Chẳng phải ngươi muốn một chiến một còn sao?”

“Hèn hạ, ngươi dùng chiêu dược với ta...”

Nàng cười khinh: “Ngươi nói thế vậy lấy đâu ra công bằng khi một lũ nam nhân các người lại đi truy giết hai nữ nhân đơn thuần? Ta nghĩ ngươi nên về học lại lí lẽ đi thì hơn.”

“...” Dương Lí và đồng bọn nhất thời không biết nói thế nào, một tên có vết sẹo trên chân mày quét nhìn hai nữ tử phía sau nàng, giọng cảnh cáo: “Xem ra các ngươi may mắn lần này...”

Nói xong, hắn lập tức đỡ lấy Dương Lí ra giọng với bọn còn lại: “Đi.”

Miêu Miêu không ngăn cản, có lòng tốt nhắc nhở: “Hắn sẽ phải thống khổ cảm nhận da thịt hoả nhiệt thiêu đốt trong một khắc giờ đầu, sau đó sẽ buốt lạnh thấu xương tuỷ như giã chày đâm xiên thêm một khắc giờ nữa, ngay bây giờ nên mua hòm chiếu cố hắn là vừa.”

Mặc dù bị chướng bại dưới tay nữ nhân, là nam nhi Dương Lí tất nhiên phẫn nộ và tủi nhục nhưng cốt yếu với thân thể vô lực này hắn lại không thể làm gì được. Lại nghe nàng ta nói như thế, trong lòng hắn lại bùng phát tức giận: “Yêu nữ, ta liều chết với ngươi.”

Dương Lí liều lĩnh sử dụng khí công còn lại liền thủ pháp ra chiêu tấn công. Đồng bọn hốt hoảng nhưng không thể can ngăn kịp nữa, Miêu Miêu vừa lúc đó đã phóng ra kim châm thành lớp bảo vệ sau lại phi tới ghim thẳng vào người hắn, Dương Lí mất mạng.

Đám còn lại sửng sốt chuẩn bị ý thức bỏ chạy thì không may đã ngã gục xuống không kịp trân trối.

Xoay người tiến tới hai nữ nhân nàng ngẫu ý định hỏi đường thì bỗng dưng hai người họ đột ngột quỳ xuống, chấp tay nói:

“Tiểu nữ Dịch Anh.”

“Tiểu nữ Dịch San.”

“Xin người hãy chấp nhận chúng tôi thuộc hạ. “

Miêu Miêu cảm thấy đầu bị quay vòng vòng, hoang mang nhìn họ: “Này, này các người hãy mau đứng dậy đi. Ta đây tài cán gì sao dám lĩnh hai người làm thuộc hạ được.”

“Xin chủ tử chớ khước từ, người đã cứu mạng hai tỷ muội ta thì xem như mạng này từ nay cũng do người định đoạt. Chúng ta nhờ người ra tay cứu giúp nhất định sẽ báo đáp làm trâu làm ngựa cũng không quay đầu, có hận ắt báo có nghĩa sẽ trả toàn.”

Miêu Miêu im lặng suy nghĩ, nếu có hai nữ tử này đi theo thì nàng cũng không thiệt hại, bọn họ là người của thời đại này chắc chắn biết rõ đường lối bước đi thế nào, xem ra nếu vậy việc lạc đường coi như sẽ được giải quyết.

“Hảo, xem như ta đây hữu ý tốt được gặp các nhân đây. Ta tình nguyện để hai người theo mình nhưng giữa chúng ta không phải là thuộc hạ mà là tỷ muội tâm giao, được chứ? Nếu hai ngươi ý tỏ từ chối thì ta đây đành nói giã từ vậy.”

Tuy lời nói mang hàm ý buộc lựa chọn nhưng cũng chỉ vì Miêu Miêu không muốn mối quan hệ lần đầu này lại là quan hệ chủ tớ phục dịch, vốn dĩ con người ở bất cứ đâu đều công bằng.

Dịch Anh và Dịch San đều thấy lạ nhưng vẫn trong lòng chấp nhận lời đề nghị, bọn họ thật không ngờ nếu là tiểu thư đơn thuần sao không ở khuê phòng mà tìm thái tử cho riêng mình như bao cô nương khác? Đằng này tiểu thư kì lạ này lại có diện mạo bí ẩn không kém phần khí phách, điệu bộ thanh toát nhưng khi ra tay lại vô cùng chuẩn xác hiểm độc. Chứng kiến cảnh vừa rồi đã cho bọn nàng rõ hơn, người có võ công và thuật y tài giỏi như vậy, không nhận làm chủ tử thì bọn họ quả bị si ngốc thần kinh.

“Tốt lắm, bây giờ ta cần rõ các ngươi là người của ai, nguyên do tại sao lúc nãy lại bị truy giết?”

Dịch Anh gật đầu trần thuật lại: “Ta và Dịch San chính là hai tỷ muội ruột thịt. Kể từ lúc nhỏ hai ta đã phải tự gắng nuôi lấy bản thân mình, vì khi sinh ra bọn ta chỉ được nhận nuôi và không biết ai là cha mẹ mình, cho đến bây giờ cũng không nhớ nỗi tướng mạo hai người họ ra sao, đang sống tốt hay đã tử... May sao trời rủ lòng thương được vị phu nhân của phủ Phỉ gia thương xót mà cưu mang bọn ta. Đã quá tuổi nhưng sớm muộn không có con nên khi nhận nuôi bọn ta người đều thương sủng hết lòng. Tình cảm lẫn ân nghĩa bọn ta đều ghi sâu trong lòng, xem bà không khác gì mẫu thân ruột thịt... Sau này, rủi thay vì lý do bà đắc tội với phu quân mình đã bị đày ra căn nhà hoang trên núi, ít lâu sau người cũng qua đời... Bọn ta vì trong lòng lửa hận chưa nguôi muốn một ngày đòi ra chân tướng ngọn ngành nên đã bí mật đi điều tra, nhưng chưa kịp thì... “

Miêu Miêu ngồi bên trầm ngâm: “Bọn người truy giết hai ngươi chính là thuộc hạ của lão chủ kia sao?”

Dịch San không nén nổi tức giận: “Ân. Chưa kể mẫu thân vì ở bên cạnh lão đã không biết chịu bao nhiêu đòn roi, tủi nhục... vậy mà người lại không mảy may kêu than, ngược lại im lặng chịu đựng. Cũng chính vì điều này bọn muội đã nhiều lần khuyên can người nên thoát khỏi lão nhưng người vẫn kiên quyết không đi... Chân tình mẫu thân sâu nặng lại chẳng được đáp trả, đến cuối đời cũng chỉ một mình ghẻ lạnh trút hơi tàn... Cuộc đời này lấy đâu ra công lý chia đều, mẫu thân mất đi lão ta chẳng hề đến mai táng người nói chi đến khóc thương, thậm chí cũng lão đến cũng chỉ để xem xác người nằm đó rồi phất áo vô tình rời đi...”

“Con người ta chung quy va chạm vào nhau cũng chỉ bởi chữ “Tình”, các ngươi chớ nên giận vị phu nhân ấy vì sao lại si tình đến vậy. Chấp nhận chữ “Tình” cũng đổi lấy sự hi sinh của bản thân, mẫu thân ngươi kì này chết có lẽ cũng không oán hận lão ta đâu... Đã đặt chữ “Yêu” vào người đó thì nói chữ “Hận” cũng chẳng dễ dàng. Huống chi người đã mất, các ngươi nên rũ phiền muộn luôn đi...”

Miêu Miêu lắc đầu thở dài, kì thật con ngươi có bản lĩnh sinh ra nhưng lại không đủ dũng khí để quyết định đời mình, luân ái đều bị chữ “Tình” cám dỗ...

Dịch Anh không bằng lòng. “Không được, mẫu thân ngày đó không cưu mang thì giờ khắc này ai đảm chắc bọn ta của ngày xưa khi bị người đời xem như cỏ rác xua đuổi sẽ còn được sống như bây giờ? Dẫu sao cái chết của mẫu thân kì thực bọn ta rất nghi ngờ, trước lúc quay về kịp xem xác người sau khi hoả thiêu lần cuối, ta còn nhớ rõ trên người bà có quyền chưởng in dấu... Chắc chắn, cái chết của mẫu thân không đơn thuần như nét ngoài bị bệnh rồi qua đời như bao người kể...”

Nghe vậy, nàng cũng thấy có điểm khúc mắc: “Ngươi nghi ngờ lão chủ kia giết nương tử mình sao?”

“Không phải nghi ngờ mà chính là chắc chắn.” Dịch Anh và Dịch San đồng loạt hô. Dịch San thêm lời: “Bọn muội biết rõ, quyền pháp chưởng này tuyệt kỹ khó có ai có bãn lĩnh học được nó nhưng người duy nhất có thể toàn pháp dụng được chỉ có Phỉ Ngạo Cung, chính là lão ta và cũng là kẻ thù muội và Dịch Anh không thể đội trời chung.”

Hiểu rõ hận thù trong lòng bọn họ tuy nàng cũng không thể sớm chiều dập tắt nó, mà nàng lại chẳng phải loại người có dụng tâm chuyên cho người khác lời suôn lẻ chí tình khiến họ nguôi ngoai, vậy nên đã không dập tắt được lửa thì hãy cứ để nó bộc phát.

“Hiện tại các ngươi không thể đối đầu cùng lão ta, võ nghệ các người đến đâu chính bản thân đều hiểu rõ hơn hết. So ra câu chuyện này có rất nhiều bí ẩn khác mà nay mai hai người chưa thể biết hết được. Sự truy đuổi lần này tuy hai người thoát chết nhưng đổi lại lão ta có thể đã biết các ngươi biết được thứ mà lão muốn che dấu, khôn ngoan thay hai ngươi nên tạm quãng chuyện này một thời gian... Đến khi đúng lúc cần đốt lửa hận trong lòng được hã dạ thoã mãn thì ta sẽ giúp hai ngươi chỉnh thế cuộc báo thù thuận lợi.”

Dịch Anh và Dịch San thấm từng câu chữ vào não, lập tức hiểu dụng ý nàng muốn nhắc nhở, lòng cảm kích vui mừng: “Đa tạ chủ nhân để tâm.”

“Hai người đừng nên khách khí gọi chủ nhân làm gì, gọi là tỷ muội vẫn hay hơn.”

Dịch Anh và Dịch San vui vẻ gật đầu, lần này cuộc truy đuổi kia vô tình lại đem bọn họ tâm giao gặp gỡ. Cổ nhân nói trong cái rủi có cái may không hề sai a.

Sau một lúc luyên thuyên với nhau, Dịch San thắc mắc chỉ mặt nàng hỏi: “Miêu tỷ, chúng ta xem như là tỷ muội vậy hà khắc che giấu dung nhan làm gì?”

Miêu Miêu thoáng ngẫm nghĩ rồi quyết định đưa tay tháo chiếc mạng sa trước mặt, Dịch Anh và Dịch San thở thẩn nhìn, miệng bất giác ca thán: “Mỹ nhân a...”

Sau ít ngày bọn họ đi cùng nhau dường như sự đã trở nên thân tình với nhau rất nhiều, bằng chứng là Dịch Anh và Dịch San suốt ngày cứ bên tai nàng kêu ca líu lo, lại có những lúc vu vơ hát những đoạn khúc hóm hỏng mà nàng chốt là không thể hiểu ý nghĩa của nó. Quãng đường mà họ đi đến kinh thành dù chặng dài hay ngắn, việc luyên thuyên bày chuyện nói vẫn không là việc dư thừa. Miêu Miêu đôi lúc thấy phiền nhiễu nhưng so lại trước đây cuộc sống này vẫn màu sắc tươi tắn hơn, chuyến du hành lỗi thời không này xem ra cũng không mấy nhàm chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.