*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả hai người cùng xuống canteen, Niên Niên rất được mọi người chú ý tới. Cũng phải thôi, chuyện hồi sáng bây giờ đã lan tỏa gần như cả trường, muốn không ai biết cũng khó.
Hai người chọn một chiếc bàn ăn gần kề cửa sổ. Lạc Nhi lên tiếng:
-Tiểu Bạch ở đây chờ Lạc Nhi một chút nha, a, Tiểu Bạch muốn ăn gì?
-Lạc Nhi chỉ cần lấy cho Tiểu Bạch 1 phần bán crepe là được
-OK, Lạc Nhi đi mua cho.
Lạc Nhi là một cô bạn hết sức tốt bụng. Ở thế giới của mình cũng còn Tiểu Nhạc, nhớ nó quá, không biết giờ nó như thế nào. Bỗng một nỗi buồn dâng lên trong lòng của Niên Niên, cô nhớ đến người bàn thân đồng cam cộng khổ của mình, không bao giờ để cô buồn bã.
Bỗng một tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Niên Niên
-Chị hai, ở đây, ở đây.
Niên Niên nghe theo tiếng gọi thì xoay người lại. A, nữ chính và một dàn mĩ nam trong hậu cung đây mà, cuối cùng cũng gặp rồi. Vương Nhi và một đám mĩ nam tiến đến chỗ Niên Niên. Vương Nhi lên tiếng:
-Chị hai, đã đỡ chút nào chưa?
-Chị đỡ hơn nhiều rồi em ạ, chị vẫn chưa chết.
Bỗng 1 chàng trai tóc đỏ lên tiếng:
-Cố Bạch Bạch, cô cũng quá lắm rồi đấy. Nhi Nhi chỉ là lo lắng cho cô thôi mà.
A, Tử Dục, chậc chậc, đẹp troai như thế mà não như hạt đậu, đúng là không có ai hoàn hảo cả. Niên Niên lên tiếng trả lời:
-Ơ, bộ tôi trả lời sai sao? Tôi phải thông báo tình hình với em tôi là tôi còn sống chứ, chứ không lẽ đợi tôi chết thì mới bảo tôi về bào mộng rằng tôi đã chết?
Niên Niên trả lời xong, quay lại nói với Vương Nhi:
-Nhi Nhi, bạn trai em bắt bạt chị.
Nụ cười của Vương Nhi cứng đờ. Thôi nào, cô diễn kịch cũng giỏi lắm mà, đến lúc này rồi thì cứ diễn cho trọn lun đi. Cả đám mĩ nam đứng ngây ra tại chỗ, sao cô ta lại nói rằng mình bị ức hiếp?? Vương Nhi:
-Tử Dực, sao anh lại ăn nói thế với chị em, như vậy là không tốt, anh xin lỗi chị em đi.
-Nhưng anh có làm gì sai?
-Anh mau xin lỗi nhanh, còn không thì đừng nói chuyện với em
Tử Dực tức giận, quay sang Niên Niên:
-Xin lỗi cô.
Niên Niên mỉm cười:
-Ừ ừ, cô không có chấp trẻ con miệng còn hôi sữa đâu.
Cả phòng ăn như cứng đờ. Cô gái này miệng nói thật hay nha. Tử Dực là con nít miệng còn hôi sữa a. Tử Dực mặt đen sì:
-Sao cô dám nói tôi là trẻ con?
-Chỉ có mấy đứa sửu nhi mới cãi lộn với tui thôi nhé. Anh qua 18 chưa mà muốn làm người lớn? Em chưa 18 thì đừng lên mặt con nhé. Suy đi nghĩ lại thì anh khoảng 20 năm sau tâm hồn chắc vẩn sửu nhi, chưa lớn được bao nhiêu âu.
Đúng lúc đó thì Lạc Nhi lên tiếng:
-Tiểu Bạch a, đồ ăn đến rồi đồ ăn đến rồi.
Lạc Nhi khựng lại khi thấy Vương Nhi, mặt Lạc Nhi trầm xuống. Niên Niên:
-Ăn thôi Lạc Nhi.
Cả 2 người cùng ngồi xuống bàn ăn. Vương Nhi:
-Chị ui, cho tụi em ngồi ăn với.
-Thôi em à, em dẫn dàn mĩ nam của em đi đi, chị đang ăn, không muốn ói ra đâu, nhất là con buffalo của em ấy.
Tử Dực:
-Sao cô không cho tụi tui ngồi ở đây?
-Chúng tôi ngồi nói chuyện, con nít xen vô làm gì?
Tử Dực tức giận, quay người bỏ đi, Vương Nhi và cả đám người còn lại cũng đi theo. Nữ chính à, khuyên cô nên an phận mình một chút, tôi muốn đừa giỡn với cô lâu hơn chút nữa, chứ không muốn trò chơi này kết thúc sớm.