Xuyên Không Về Thời Trần

Chương 9: Chương 9: Nghị sự!hoàng thượng muốn sài thung chịu nhục




Trần Trinh hào hứng nói vài câu, ánh mắt kia rõ ràng là kích động.

-Nếu hiệu quả thế này thì sức chiến đấu quân Trần sẽ tăng lên rất nhiều,quả là điều tốt!

Thời đại vũ khí lạnh, tính mạng của binh sĩ không có gì để đảm bảo cả, mà phương pháp cứu hộ thấp, những lão binh có nhiều kinh nghiệm chiến trận cũng bởi vậy mà mất đi tính mạng. Một lão binh có nhiều kinh nghiệm chiến trận phong phú còn quan trọng hơn những sĩ binh mới lâm trận lần đầu, nếu phương pháp của Trần Nguyên có thể khiến cho những lão binh bị trọng thương này sống sót, đối với quân Trần mà nói, sức chiến đấu đã càng tăng lên rồi.

-Tên lính dưới trướng ngươi để cử,thân phận ra sao?

Hùng Thắng cung kính nói:

- Thời gian quá ngắn, chưa điều tra rõ.Mạt tướng phái người đi điều tra thì thân phận chỉ là tên tiểu dân bình thường,nghe nói còn có biệt tài múa thương rất giỏi hiện giờ đã lập công giết chết Lý Càn,tướng quân thấy sao?

Võ tướng “a” một tiếng, cười nói:

- Cũng khó trách được! Đương nhiên chuyện này liên lụy quá nhiều,Hùng Thắng, ngươi nghĩ cách thăm dò ý tứ của tiểu tử này, thiếu niên mà, rất ít che giấu được tâm sự, rất dễ bộc lộ sơ hở, ngươi có thể dựa vào đó mà điều tra.

Tiểu tử này rất đáng để đào tạo đấy,. Ừm, chỉ mới mười sáu tuổi, chưa thể đảm đương nổi trọng trách gì, theo luật Trần phải mười tám tuổi mới có thể nhập ngũ làm chính tốt. Tạm thời cứ ghi công lao của hắn đi. Còn nữa, phương pháp mà hắn nói, hãy quay lại hỏi hắn tỉ mỉ, rồi chỉnh lý thành văn bản, phái người gửi tới Loan Phượng. Nếu phương pháp của tiểu tử này thật sự có thể dùng, thì sẽ được thăng hai bậc quân công. Như vậy đi, ta trở về thăm dò ý tứ của Hoàng Thượng, xem chuyện năm xưa có còn truy cứu nữa không. Nếu như không truy cứu, thì chờ hắn mười tám tuổi sẽ điều hắn nhập vào đại doanh Phi Ưng đi.

Hùng Thắng và Trần Trinh chắp tay lĩnh mệnh.

- Cứ như vậy đi, chiến sự ở đây đã kết thúc rồi, ta để lại cho ngươi tám trăm binh mã giúp ngươi phụ trách giải quyết tốt hậu quả. Đợi khi tình hình ổn định.

Vị võ tướng ấy cũng không gặp Trần Nguyên,nói xong lên ngựa rời đi.

Lúc này Trần Nguyên mới để ý vị võ tướng kia,thắc mắc trong lòng không kìm được,hỏi một tên lính:

-Vị võ tướng vừa mới đi ra là ai vậy?

Tuy là chỉ hỏi nhưng gã lính vẫn trả lời kính nể:

-Vị kia chính Trần Nhuật Duật tướng quân!

Trần Nhuật Duật?

Trần Nguyên bắt đầu nhớ ra nhìn theo bóng lưng vị võ tướng,trong lòng Trần Nguyên sinh ra một sự nuối tiếc sụt sùi.Đây chính là Trần Nhuật Duật đại tướng quân mà người đời gọi là “”Tể tướng tài ba nhất của dân tộc”” sao?Không ngờ, hắn lại bỏ lỡ mất dịp may này.

Thành Loan Phượng sau một trận mưa to,nước sông chảy mãnh liệt qua qua thành.Năm nay nhất định sẽ là một năm được mùa vì mưa cứ chảy theo sông xuống hạ nguồn sao đó sẽ vào ruộng một cách vừa phải.Đảm bảo năm nay là một năm được mùa chắc chắn hoàng thượng sẽ vui mừng.

Trong cung Loan Phượng,Trần Nhân Tông năm nay mới hai mươi mốt tuổi đang ngồi trên cao,ánh mắt như ưng nhìn qua các triều thần trên điện.

Trần Nhân Tông tên thật là Trần Khâm,lúc này đang mới nối ngôi được một năm lúc này đối với vị vua trẻ tuổi này đang là một sự xâm lược của quân Mông Nguyên đang có ý muốn thôn tính ông đang phải trải qua một sức ép vô cùng lớn từ khi lên nối ngôi,chỉ là mỗi một bước ông đi, bao gian khổ trong đó, ai có thể thấu hiểu?

Một điểm kết thúc tựa như bắt đầu

Mặc kệ triều thần phấn chấn thế nào thì Trần Nhân Tông vẫn không quên mối họa trước mặt vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình.Trên thực tế quân Nguyên đã thôn tính cả nước Nam Tống,Trần Nhân Tông vẫn tiếp tục cùng với các triều thần của mình tiếp tục thảo luận chuyện này.

-Nay đế chế Mông Nguyên đã thôn tính hoàn toàn Trung Hoa!Các khanh có đối sách gì để tiếp sứ thần?

Trần Nhân Tông đứng thẳng người lên,cao khoảng tám thước,vai rộng lưng eo,đứng lên khiến tất cả mọi người đều phải ngước trông lên và cùng nảy sinh cảm giác ép bách.

-Các vị tiền bối cũng như các đời vua trước điều muốn hòa bình,không muốn động đến binh đao nay nhà Nguyên lại có ý định xâm lược Đại Việt của ta,ta muốn tránh cũng không muốn tránh khỏi,các khanh có thể có đối sách nào hợp lý thì tâu lên để cho mọi người cùng bàn bạc?

Trong lời nói toát lên phong thái của một bậc đế vương.

Trong đại điện trầm lặng một lúc,một tên thần tử đứng ra nói:

-Lời của hoàng thượng nói rất đúng nhưng trước hết thần nghỉ ta nên chiêu mộ thêm trai tráng khỏe mạnh để tập luyện sau đó sẽ đưa vào tăng quân số như thế sẽ có đủ lực lượng chống quân Mông Nguyên!

-Kế sách của ngươi rất hay nhưng ngươi có nghĩ nó có phải là vẹn toàn hay không?

Lúc này Trần Hưng Đạo bước ra giữa đại điện nói:

-Quân quý ở tinh nhuệ, không quý ở số đông. Dẫu đến một triệu quân mà như Bồ Kiên thì cũng làm gì được?

Văn võ khắp triều điều thảo luận lời phát biểu của Trần Hưng Đạo.

Trần Nhân Tông một hồi trầm tư rồi đột nhiên ho khẽ một cái, lập tức cả triều yên lặng, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Trần Nhân Tông.

Trần Nhân Tông , trầm giọng nói:

-Quốc Công nói rất hợp ý trẫm,bây giờ trẫm ra lệnh cho các vương hầu tập luyện cho các binh lính dưới trướng của mình học tập binh pháp,những trai tráng không tham gia quân đội thì sẽ làm công việc hậu phương,các khanh thấy sao?

Lúc này Trần Quang Khải đã đứng ra giữa đại điện:

-Hoàng Thượng sao ta không xung quân lính của tể tướng Trần Nhuật Duật vì đám quân thần đã ngầm quan sát chúng rất hiếu chiến có thể làm quân Túc Vệ ngày đêm bảo vệ hoàng thượng,tránh Sài Thung giở trò!

Trần Nhân Tống lúc này hàng chân mày đã không nhăn lại,tâm trạng thoải mái:

-Được nghe theo sự sắp xếp của khanh.À Quốc Công việc đón tiếp sứ thần khanh đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Trần Hưng Đạo cười hiền từ,nói:

-Tâu hoàng thượng thần đã sắp xếp hết mọi việc,đợi khi sứ thần tới thần sẽ không làm bệ hạ thất vọng!

Trần Nhân Tông cười nham hiểm nói:

-Thủ tiêu tên đó thì càng tốt không thì cho hắn chịu nhục cũng được!

Trần Hưng Đạo bỗng khuyên can nói:

-Hoàng Thượng nếu cho hắn chịu nhục thì còn được,nếu mà còn giết hắn thì không hay cho lắm!

Trần Nhân Tông nói:

-Ta nhất thời nóng giận,cứ cho tên đó chịu nhục thì càng tốt còn thủ tiêu đợi khi quân Nguyên có động tĩnh gì rồi làm cũng không muộn! Trần Hưng Đạo quì xuống phục sát đất, khấu tạ Trần Nhân Tông

Kế tiếp, triều thần cả điện đều phủ phục trên đại điện, hô:

-Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế,Đại Việt thiên thu.

Tiếng hô khắp cung điện Loan Phượng

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

-Không hay rồi,không hay rồi!

Lý Trân chạy loạng choạng xông vào tiểu viện thấy Trần Nguyên đang ngồi hoạt động gân cốt,liền bước tới ôm cánh tay nhưng nhọ cho Trần Nguyên,Lý Trân vấp bậc thềm,người ngã vào Trần Nguyên,môi chạm môi.Ánh mắt hai người nhìn nhau trong phút chốc.Bất ngờ Trần Nguyên đẩy Lý Trân ra,nói:

-Ngươi làm cái trò gì thế?Tên khốn mất dạy hôm nay ta không dạy ngươi một bài học thì ngươi không biết thế nào là trời cao đất dày!

Nói xong cầm chổi quét sân đuổi đánh Lý Trân không thương tiếc.Đuổi khắp tiểu viện vừa chạy Lý Trân vừa nói:

-Trần Nguyên ta lỡ vấp bậc thềm mà!Không phải ta cố ý đâu!Đừng đánh nữa,ta xin lỗi!

Lúc này Trần Nguyên đã thấm mệt dừng tay,nói:

-Chuyện này hôm nay để bữa khác tính sổ với ngươi!À ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?

Lý Trân lúc này mới chỉnh quần áo lại,nhìn bộ dạng bị Trần Nguyên đánh đến nỗi áo sắp rách ra.Lý Trân đã định thần lại tinh thần nói:

-Sứ giả nước Nguyên sắp tới nước ta rồi,triều đình lệnh cho chúng ta vào Túc Vệ Quân để bảo vệ hoàng thượng.Ngươi nghĩ lần này là vinh hạnh lớn đối với bốn người chúng ta đó nha!

Trần Nguyên hào hứng nói:

-Vậy khi nào chúng ta mới được đi?

Lý Trân nói:

Chắc khoảng ngày mai!Ngươi cũng mau nghỉ sớm đi,hôm nay đúng là xui xẻo?

Trần Nguyên nói:

-Lý Trân à ta cảm thấy hình như món nợ kia chưa tính hay là!

Vừa mới nghe Trần Nguyên nói xong thì Lý Trân đã chạy đâu mất không thấy bóng dáng ở đâu.Trần Nguyên nghĩ từ sau trận Quỉ Môn Quan thì hắn cũng nên làm chút gì đó như lấy vợ nhưng giờ kế hoạch tan thành mây khói rồi.

Lúc này Trần Nguyên đã chuẩn bị vài thứ quan trọng như quần áo,giấy.Thời này đi vệ sinh chủ yếu dùng que để vệ sinh.Nên Trần Nguyên mang giấy theo dự phòng,xong xuôi hết mọi thứ hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ

Thời Trần chưa có thuốc nổ sao mình không làm thuốc nổ nhỉ?Cái đó cũng hay nhưng không khả thi vì mình không muốn làm quan.Hay sản xuất băng vệ sinh cái đó thì chắc phụ nữ hay cả quả phụ đeo mình quá.Thôi giờ đi ngủ.À quên đêm khuya thế này đi thăm quan kinh thành chứ.

Lúc này Trần Nguyên khoác lên bộ áo màu đen bên trong có lót miếng da trâu,mặt đeo mặt na cầm kiếm với phi tiêu rời đi.Trần Nguyên men theo trên những nóc nhà.Phi thân vào một biệt phủ,đánh ngất hai người hầu lẻn vào một căn phòng.

Nếu như mình không nhầm thì đây là biệt phủ của Trần Kháng Tiên,đi xem phòng cất giấu bằng chứng tham ô thôi.

Lúc Trần Nguyên đi qua một căn phòng mắt thấy sắp đến mật thất thì bỗng một tiếng nữ nhân tự nhiên phát ra: “Ai nha!”

Trong lòng Trần Nguyên kinh hãi, giương mắt hướng lên trên bậc thang xem xét, một người nữ nhân mặc áo mỏng đang tựa ở trên bậc thang, tay cầm một ngọn nến, con mắt nhìn chính mình, là thanh âm bước chân của mình kinh động nàng, cho nên mới ra đây xem.

Trần Nguyên ngơ ngác sững sờ, một lát sau vẫn không lên tiếng, nàng kia hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, ngay tại lúc hai người không biết nên làm cái gì bây giờ, lại có một thanh âm nữ nhân truyền đến: “”Tỷ Tỷ, ai tới vậy?”

Tỷ Tỷ? Xưng hô thế này, lại làm cho Trần Nguyên lập tức xưng hô:

-Tiểu nhân là Trần Nguyên ra mắt tiểu thư!

Nói xong, liền thi lễ một cái.

Tiểu thư kia nhìn Trần Nguyên, cũng phục hồi tinh thần, ngẫm lại chính mình đang mặc áo mỏng đi ra, gặp một nam tử xa lạ, thần sắc có chút xấu hổ.

Trần Nguyên lập tức nói:

-”Là đại quản gia nói, khuya hôm nay có khả năng xuất hiện kẻ trộm, lại để cho tiểu nhân đến xem xét cho nhị vị phu nhân, xem cửa sổ tại đây đã kín hay chưa, vừa rồi tiểu nhân ở dưới mặt hô vài tiếng, không ai đáp, sợ có cái gì ngoài ý muốn, lúc này mới cả gan tự tiện tiến đến, không ngờ lại quấy nhiễu nhị vị nghỉ ngơi.”

Vị tiểu thư kia nghe xong , nhíu mày, hô hai tiếng xuống dưới lầu: “Mộng Hoa, Thu Sương!”

Mà không biết rằng hai nha đầu đó đã bị Trần Nguyên đánh ngất.

Không có người đáp,vị tiểu thư có chút không khoái: “Hai cái nha đầu chết tiệt kia, lại không biết đi đâu rồi.”

Lúc này, vị tiểu thư kia thực sự cầm một ngọn nến tới, ba ngọn nến, lập tức lại làm cho bậc thang sáng lên.Trần Nguyên lúc này nhìn rõ ràng rồi, là tiểu thư của Trần Kháng Nguyên chưa quá hai mươi tuổi, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Mà vị tiểu thư kia thấy Trần Nguyên, khóe mắt cũng hàm chứa e thẹn nói: “Ơ, hậu sinh rất tuấn tú, ta làm sao chưa thấy qua ngươi? Mới tới sao?”

Trần Nguyên đáp: “Vâng, tiểu nhân là tháng trước mới đến biệt phủ,hôm qua được điều đến cái lầu các này.”

Đại tiểu thư có chút không yên lòng: “Nếu ngươi là người biệt phủ, thời điểm vừa rồi ta hỏi ngươi, vì cái gì ngươi không nói lời nào?”

Từng đợt mùi thơm son phấn bay vào lỗ mũi Trần Nguyên, bộ phận nhô lên trước ngực của đại tiểu thư kia, dưới ánh nến chiếu rọi, như ẩn như hiện.

Đại tiểu thư nói:“”Này, người mới tới, ngươi đến gian phòng chúng ta, nhìn xem có còn cửa sổ chưa khóa hay không.”

Lúc này khi vào gian phòng cậu nhỏ của Trần Nguyên đã dựng đứng lên.Thổi tắt nến trong tay, lại thổi tắt nến trong tay Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư kia gắt giọng: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Trần Nguyên nói: “Ta xem đại tiểu thư cầm nến vất vả, không bằng để ta tới cầm hộ cho.”

Nói xong bàn tay đẩy đại tiểu thư kia,tay kia bỏ xuân dược vào miệng vị tiểu thư kia,khiến cho vị tiểu thư kia cả người nóng lên không kịp trở tay.Chỉ biết ngoan ngoãn chịu trận.Đại tiểu thư cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi bàn tay TRần Nguyên.

Sau một canh giờ,lúc này vị đại tiểu thư đã bại trận,toàn thân Trần Nguyên đều là mồ hôi, đang vận động kịch liệt, lúc này đang trần trụi nằm ở bên cạnh, bộ ngực to tròn cộng thêm núm màu hồng bên trên cứ rung động theo chiếc giường, đôi mắt mở to,Trần Nguyên vừa lau mô hôi trán, sau đó lại ôm bờ mông của đại tiểu thư, nhếch lên,học thật mạnh vào phía sau, vừa chọc vừa hỏi: “Thế nào, tiểu nhân coi như bảo vệ người chu đáo chứ?”

Đại tiểu thư vừa quỳ trên giường, cả người hoạt động theo từng nhịp, phối hợp nhịp nhàng với Trần Nguyên, khuôn mặt hồng đỏ lên, bộ ngực sữa đung đưa liên tục, hưng phấn nói đầy giọng mê hồn:“”Ngươi là tên khốn!Sau chuyện ta sẽ nói với cha ta là lấy ngươi.Tên khốn bại hoại!””

Trần Nguyên cười ha ha một tiếng, chọc mạnh một cái, nói:“”Ta mà làm trượng phu của ngươi thì cái gì của ngươi,ta cũng lấy hết!””

Đại tiểu thư hiển nhiên cũng đã không chịu nổi rồi, há mồm hô một tiếng, nằm úp người xuống giường, thở hổn hển vài hơi, sau đó mới nói: “Không phải...... đã.....đều..... bị ngươi lấy đi hết rồi sao?”

Lúc này hai người đã đẩy tốc độ nhanh hơn, vừa mới dập xuống nhanh hơn, lập tức lại khiến cho hai tay đại tiểu thư buông ra, cả người đổ ập xuống giường, Trần Nguyên vội vàng vươn tay, ôm lấy eo của nàng, tay kia quàng trước ngực, xoa nắn kịch liệt, nói vào trong tai nàng: “Cho ta xem một chút, được chứ?.”

Đại tiểu thư kia bắt đầu nói:

-Giờ ta đã là của ngươi muốn gì thì ngươi cứ làm! Ta là con gái của Huyện luyện Trần Kháng Nguyên tên là uhm uhm uhm Trần Bích Đào.Oan gia ngươi là tên bại hoại!

Trong lòng Trần Nguyên mừng rỡ, động tác càng gia tăng mãnh liệt, thở hồng hộc nói: “Ta không cần lấy thứ đó, có ngươi là được rồi!”

Lúc này Trần Nguyên coi như đã gục xuống nhưng đợi vị tiểu thư kia ngủ xong hắn mới than trời.Cuối cùng cũng qua ải thứ nhất.Nhìn đại tiểu thư Trần Nguyên có chút không đành lòng than dài:

-Ta xin lỗi vì đã nhất thời làm vậy nhưng cha nàng là một người rất xấu xa!Nàng phải hiểu cho ta đợi cho đến khi ta tìm được chứng cứ! Thì sẽ nhất định rước nàng về!

Nói xong vuốt ve mặt của Trần Bích Đào,xong rồi mặc lại quần áo phi thân ra khỏi biệt phủ.

Chương này có một số đoạn mười tám cộng nên các bạn thấy phản cảm thì góp ý cho tác giả bằng cách comment ở dưới.Tác giả sẽ tiếp thu ý kiến của các bạn!

Chân thành cảm ơn các bạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.