Xuyên Không Ỷ Thiên

Chương 103: Chương 103




Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn! Tên này trong võ lâm có thể nói thanh danh lừng lẫy, không ai là không biết không người này, quần hào liền xôn xao ồn ào.

Trương Siêu Quần nói:

– Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn hơn 30 năm trước, cùng giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên kết thành thù hận, cho nên trăm phương ngàn kế tìm cách đối phó với Minh Giáo, hắn lập kế hoạch châm ngòi Lục Đại phái cùng Minh Giáo bất hòa, sau đó đầu nhập làm đệ tử Thiếu Lâm, có pháp danh là Viên Chân. Tối hôm qua hắn lẫn vào tổng đàn Minh Giáo, chính miệng mình nói với các nhân vật đầu não Minh Giáo về việc này, Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu, Vi Bức vương, Ngũ Tán Nhân v.v… tất cả đều nghe hắn nói, việc này kinh thiên động địa ảnh hưởng đến tính mạng vạn người, nếu vãn bối nói ngoa, thì trời tru đất diệt, vạn kiếp không được siêu sinh!

Tiếp sau đó, hắn kể lại Thành Côn sắp xếp âm mưu vô cùng thâm độc như thế nào để hại chết một nhà Tạ Tốn, khiến cho Tạ Tốn điên cuồng, bản tính mê loạn khủng hoảng, lại đem chuyện Thành Côn lừa Không Kiến thần tăng ra mặt giúp hắn điều đình với Tạ Tốn, rồi bị chết ra sao kể ra.

Tất cả quần hào đều rúng động, bất chợt nghe tiếng niệm phật hiệu chậm rãi, rồi bước ra một người mặc tăng bào màu vàng sậm, tướng mạo uy nghiêm, trái tay cầm một chuỗi tràng hạt, chính là Không Tính đại sư.

– Thí chủ, ngươi nhiều lần nói xấu đệ tử Viên Chân, đến tột cùng là có dụng ý gì! Danh tự phái Thiếu Lâm, há để cho thí chủ xàm ngôn loạn ngữ sao?

Trương Siêu Quần mỉm cười nói:

– Đại sư, nói vãn bối nói xấu danh dự Thiếu Lâm? Oan uổng thật là oan uổng, Võ Đang, Thiếu Lâm, cùng là danh môn chính phái, lại riêng có sâu xa có chung nguồn gốc, tại sao vãn bối lại làm ra chuyện như thế? Vãn bối vừa rồi cũng đã nói, tất cả đều là do Thành Côn âm thầm mưu đồ, chính là muốn để Minh Giáo cùng Lục Đại phái đối chọi thành thế nước với lửa, tranh đấu ngươi chết ta sống, nếu đại sư không tin, vãn bối sẽ có cách để cho hắn sống lại, chứng minh mọi chuyện!

Nói xong, hắn lấy một tay để trước ngực Thành Côn, dùng nội lực đẩy vào người Thành Côn, thấy thân thể của Thành Côn bỗng nhiên run lên một cái, rồi vẫn như cũ không nhúc nhích, Trương Siêu Quần lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ y thật đã chết rồi sao?

Không Tính đại sư cả giận nói:

– Đừng có nhục mạ pháp thể của đệ tử Viên Chân! Cư cho rằng hắn thật sự là Thành Côn, Ma giáo nhiều năm qua cũng làm xằng làm bậy, việc ác bất tận, người trong chính phái cũng phải diệt trừ yêu tà! Thành Côn có xúi giục, có âm thầm mưu đồ i hay không cũng đều không trọng yếu!

Trương Siêu Quần biến sắc, quát:

– Đại sư, vãn bối kính đại sư là bậc tiền bối, chỉ là phân tích làm rõ kẻ đã gây ra chuyện sai trái, thì ra đại sư cũng là người muốn gây giá họa cho người khác!

Quần hào ồn ào, bất kể là thân phận gì! Không Tính đại sư là một trong tứ đại thần tăng Thiếu Lâm trong chốn võ lâm uy vọng ai không kính ngưỡng, lại bị hắn nói vậy, các tăng nhân Thiếu Lâm đều muốn tiến lên vây đánh Trương Siêu Quần.

Tống Viễn Kiều phẫn nộ quát to:

– Trương Siêu Quần, hôm nay Tống mỗ thay mặt gia sư trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Mọi chuyện hôm nay người gây nên điều gì, cùng phái Võ Đang không quan hệ nữa!

Lúc đó, Trương Tam Phong tuy là Võ Đang chưởng môn, nhưng Trương chân nhân sớm đã giao cho Tống Viễn Kiều quản lấy mọi sự vụ trong phái, lời Tống Viễn Kiều vừa nói ra, tăng chúng Thiếu Lâm càng thêm ra vẻ hành động, chỉ đợi Không Trí ra lệnh, liền sẽ đem tiểu tử nói năng lỗ mãng cuồng vọng này chém thành muôn mảnh.

Diệt Tuyệt sư thái đứng gần đó lắc đầu thở dài tiếc nuối, một anh tài như vậy, lại là lầm đường gia nhập ma đạo, nàng mặc dù yêu thích hắn, nhưng lúc này cũng không thể mạo hiểm giữa quần hùng thay hắn ra mặt trong lúc nguy hiểm như thế này.

Trương Siêu Quần ngẩn ngơ, ngó Tống Viễn Kiều, trước ngực hắn phập phồng kịch liệt lộ ra vẻ vô cùng tức giận, nhìn qua phái Nga Mi thì thấy Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược mặt mũi đầy lo lắng, riêng Chỉ Nhược càng nước mắt đã ứa ra, không khỏi sinh lòng thương yêu.

Mắt thấy tăng chúng Thiếu Lâm đã muốn hợp lực tấn công, Trương Siêu Quần tập trung chân khí, nói lớn dũng mãnh:

– Đại sư luôn miệng nói dạy tránh ác làm thiện, vãn bối vừa rồi đã nói rõ ràng, tất cả là do Thành Côn âm thầm điều khiển, đại sư có biết, Chu Tử Vượng cùng Hồ Nhuận năm xưa khởi binh chống quân Nguyên nhưng sau đó bị thất bại bỏ mình là loại người gì không?

Không Tính lắc đầu nói:

– Đó là loại người gì?

Không Tính từ trước đến nay không màng để ý tới thế sự, chỉ chuyên tâm luyện võ, cho nên kiến thức cũng hạn hẹp, Không Trí liền tiếp lời nói:

– Chu Tử Vượng mấy năm trước tại Viên Châu khởi sự, tự xưng Chu vương, sau đó thất bại bỏ mình, tại Hà Nam Hồ Nhuận, tại Tín Dương khởi binh, một năm sau, cũng binh bại bỏ mình.

Trương Siêu Quần khen:

– Không Trí đại sư kiến văn quảng bác, vãn bối bội phục, nhưng Không Trí đại sư có biết là hai vị nghĩa sĩ này đều là xuất thân từ Minh Giáo không?

Không Trí khẽ giật mình, nói:

– Lão nạp nghe nói Chu Tử Vượng tựa hồ là cùng Ma giáo có chút liên quan, chẳng lẽ ông ta cũng là người Ma giáo… người trong Minh giáo sao?

Không Trí đổi giọng xưng là Minh Giáo, đó là đại sư đối với Chu Tử Vượng tôn kính. Kỳ thật, Chu Tử Vượng cũng tốt, Hồ Nhuận cũng được, bọn họ lúc khởi binh, bởi vì lo lắng liên luỵ đến Minh Giáo, cho nên đều không có công khai thân phận mình là người trong Minh giáo, do đó trong giang hồ, những người biết rõ cực kỳ ít.

Nghe nói như thế, người trong Minh Giáo, ai ai vẻ mặt thần sắc cũng lộ vẻ tự hào.

Trương Siêu Quần gật đầu nói:

– Vâng.. bọn họ đều là giáo đồ của Minh Giáo. Lục đại phái trong chốn võ lâm đều là có uy vọng danh môn, nhưng mọi người lại không biết, Minh Giáo cũng là làm việc thiện diệt ác, cứu vớt thế nhân, bây giờ triều Nguyên hà khắc, thiên hạ bách tính dầu sôi lửa bỏng, xin hỏi, khi mấy vạn huynh đệ Minh Giáo đang cùng quân Nguyên chiến đấu vì thiên hạ không sợ hi sinh, thì người của danh môn chính phái đang ở nơi nào? Mấy vạn hảo hán đầy bầu nhiệt huyết liều chết chiến đấu! Đây mới là đại nghĩa! Muốn vãn bối bàn về danh môn chính phái, thì Minh Giáo mới thật sự là danh môn chính phái!

Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng mấy người giáo đồ Minh Giáo còn lại, từng người hào khí dâng cao cuồn cuộn, Minh giáo xưa nay bị những môn phái cái gọi là danh môn xem như là yêu tà, có ai vì bọn họ mà nói qua như thế một phen?

Lúc này những giáo chúng của Minh Giáo đã gượng bò dậy, chỉ có những người bị thương nặng không sao cử động thành phải chịu nằm yên thôi, còn ai nấy đều ngồi xếp bằng tròn, hai tay duỗi thẳng mười ngón giơ lên trước ngực làm như ngọn lửa bốc cháy vậy, rồi tất cả cùng theo Dương Tiêu đọc kinh của Minh Giáo:

– Ðốt tàn xác của ta, ngọn lửa thành bốc cháy hồng hồng, sống đã chắc gì sướng, chết chắc gì mà khổ. Vì thiện trừ ác, chỉ vì Quang Minh mà nên. Hỉ, lạc, ái ố đều trở về cát bụi, tội nghiệp thay người đời gặp hoạn nạn quá nhiều…

Các giáo chúng của Minh Giáo từ Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Ngũ Tản Nhân các người trở xuống cho tới bậc thấp nhất đều có thái độ trang nghiêm, không ai coi cái chết vào đâu hết và cũng không thấy bọn họ sợ hãi chút nào.

Không Trí đại sư chắp tay trước ngực:

– Thiện tai! Thiện tai!

Trương Siêu Quần lại nói:

– Minh giáo từ trước đối kháng chính sách tàn bạo của triều đình, do đó triều đình đã nói loạn đổ cho Minh giáo là tà ma ngoại đạo, thật ra đều là vu khống, nếu như mọi người hôm nay cứ muốn tiêu diệt Minh Giáo, sẽ chỉ làm cho kẻ thù là triều Nguyên vui mừng, chẳng khác nào là trợ Trụ vi ngược, vãn bối cả gan, hy vọng chư vị có thể hóa giải hận thù, cùng với Minh Giáo đồng chung đối kháng với quân Nguyên tàn bạo, vì thiên hạ bách tính mà làm việc nghĩa.

Giây khắc này, Trương Siêu Quần ngang nhiên đứng thẳng, quang minh lẫm liệt, tăng thêm với bề ngoài anh tuấn tiêu sái, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái trong lòng cũng là trong lòng hơi động, nàng cất cao giọng nói:

– Trương thiếu hiệp đại nhân đại nghĩa, vì thiên hạ bách tính suy nghĩ, bần ni kính nể! Nếu như Ma… Minh giáo quả nhiên là đúng như Trương thiếu hiệp nói như vậy, bần ni nguyện vì thiên hạ bách tính tận sức đem phần lực lượng nhỏ bé trợ giúp!

Diệt Tuyệt sư thái mặc dù uy vọng không sánh kịp Không Trí cùng Tống Viễn Kiều, nhưng lại vượt xa Côn Lôn, Không Động cùng Hoa Sơn ba phái, nàng là người đầu tiên biểu lộ lập trường mình, ai vốn là muốn phản đối, cũng đều phải trầm ngâm suy nghĩ.

Trương Siêu Quần hướng về phía Diệt Tuyệt sư thái ôm quyền, cất cao giọng nói:

– Sư thái có đức độ hiểu rõ đại nghĩa, vãn bối ở đây xin đa tạ sư thái!

Không Trí lần này là thủ lĩnh cùng Lục Đại phái vây công Quang Minh đỉnh, mắt thấy tình thế trước mắt như thế, trong lòng hết sức khó xử, Ma giáo sắp bị diệt tới nơi, lại để cho gã thiếu niên này nhúng tay cản trở, nếu như cứ như thế này mà thu tay lại, lả nào sẽ không bị thiên hạ hào kiệt chê cười rơi? Vì thế trong lúc này không quyết định dứt khoát được, nên liếc mắt nhìn về chưởng môn nhân phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông ra ý qua một cái.

Tiên Vu Thông là người đa mưu túc trí, lần này vây công Minh Giáo làm quân sư, trước đốt cháy tổng đàn Quang Minh đỉnh, dẫn tới Minh Giáo liều chết cứu viện, lại trúng mưu kế Lục Phái, bị tổn thất nặng nề, cũng đều là do kế hoạch của Tiên Vu Thông, y thấy Không Trí đại sư nháy mắt hướng mình cầu cứu, lúc này vung khẽ cái quạt xếp, chậm rãi bước ra.

– Tại hạ là chưởng môn phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông, chỉ bằng dựa vào câu nói của người, chúng ta liền phải tin tưởng sao? Cái trò này quá trẻ con, ngươi nói Viên Chân chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn, ngươi cũng có thể tùy tiện chỉ đại một người nào đó nói là Thành Côn, dù sao cũng không có chứng cứ, mặc cho ngươi nói sao cũng được. Chúng ta Lục Đại phái đại công sắp cáo thành, mắt thấy Ma giáo ở tại trước mắt chúng ta sắp bị tiêu diệt, không còn tồn tại, nhiều năm qua Ma giáo độc hại võ lâm…

Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Nguyên lai là ngươi, Tiên Vu Thông tầm bốn mươi tuổi, mi thanh mục tú, phong độ nhẹ nhàng, nếu không biết nội tình bên trong con người thật của y, ai gặp y cũng dễ có hảo cảm.”

Người này nói rất là êm tai, nói đến mức nước miếng tung bay, Trương Siêu Quần đột nhiên cắt ngang hắn lời nói, hỏi:

– Người chính là Tiên Vu Thông?

Một tên đệ tử tại phái Hoa Sơn từ phía sau quát lớn:

– Nói càn! Tục danh của sư phụ, há để cho ngươi có thể gọi sao?

Năm xưa, Tiên Vu Thông cùng Hồ Thanh Dương muội muội của Điệp cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu dự định chung thân, nhưng vì ham mê vị trí chưởng môn phái Hoa Sơn cho nên bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ Hồ Thanh Dương, khiến cho nàng không chịu nổi sư ô nhục, tự vận mà chết, sau đó sư huynh Bạch Bồn phát hiện ra việc ác này của Tiên Vu Thông, muốn vạch trần ra cho mọi người biết, nhưng lại bị Tiên Vu Thông tiên hạ thủ vi cường trừ bỏ giết chết.

Trương Siêu Quần không quan tâm gì đến cái chết của Bạch Bồn sư huynh của Tiên Vu Thông, nhưng hắn lại thống hận nhất cái loại đứng núi này trông núi nọ, bạc tình bạc nghĩa.

Ngay sau đó Trương Siêu Quần hướng về phía Tiên Vu Thông cười nói:

– A…thì ra là chưởng môn phái Hoa Sơn cũng là một trong Lục đại phái, không biết lần này Bạch đại hiệp trong quý phái có đến? A, còn có phu nhân, ưm… tôn phu nhân có phải là họ Hồ …? Hình như là tên gọi Hồ… Thanh…

Tiên Vu Thông nghe hắn nhắc đến sư huynh Bạch Bồn, đã là chấn động toàn thân, rồi lại nghe được hắn nói ” …tôn phu nhân hình như là họ Hồ..” trên lưng y mồ hôi lạnh chảy ròng, tai nghe hắn muốn nói ra tên Hồ Thanh Dương, vội vàng nói:

– Trương thiếu hiệp cũng nhận biết Bạch sư huynh của ta à? Bạch sư huynh đã bất hạnh qua đời, chính là bị những yêu nhân Ma giáo này làm hại chết, phái Hoa Sơn lần này vì vậy nên mới đến đây.

Trương Siêu Quần nói:

– Bạch đại hiệp thật là bị Minh Giáo giết chết sao? Tiêu chưởng môn, người khác người thì không biết, nhưng tại hạ lại là rất rõ ràng.

Ngay sau đó, hắn vận nội lực đem thanh âm ép thành một đường khí, đưa vào trong tai Tiên Vu Thông.

– Tiên Vu Thông, ngươi tốt nhất nên thông minh chút, hiện tại lập tức mang theo người phái Hoa Sơn rời đi, bằng không, ta sẽ kể lại câu chuyện của ngươi đã được Hồ Thanh Ngưu cứu giúp như thế nào, rồi vì tại làm sao mà tiểu muội của Hồ Thanh Ngưu bị chết….

Trương Siêu Quần sử dụng chiêu này, chính là truyền âm nhập mật, trước đó hắn chưa có đủ khả năng, nhưng sau khi tu luyện Càn Khôn Đại Na Di, thì có thể làm được.

Tiên Vu Thông toàn bộ thân thể chấn động, trên trán trôi mồ hôi hột nhỏ ra, liền nói:

– Trương thiếu hiệp, nếu như đã biết toàn bộ câu chuyện trong đó, xin… xin đừng tiết lộ ra, tại hạ vô cùng cảm kích.

Trương Siêu Quần, lấy truyền âm nhập mật trả lời:

– A, Tiên Vu Thông, ta tưởng ngươi còn không sợ chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Hắn nhìn thấy Tiên Vu Thông trong đôi mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, trong lòng hơi động, lại nói:

– Nếu người muốn ta chưa cho người một lối thoát, thì gật đầu….

Tiên Vu Thông vừa rồi bị hắn dọa cho suýt nữa nhịp tim đình chỉ, gặp hắn hiểu ra được, thở phào một hơi dài, khẽ gật đầu.

Trương Siêu Quần mỉm cười nói:

– Cái chết của Bạch đại hiệp quý phái, thật ra là do Thành Côn giết chết, việc này vãn bối cùng Dương tả sứ Dương Tiêu chính là tận mắt nhìn thấy, lúc ấy ta niên kỷ còn nhỏ, cũng muốn cứu Bạch đại hiệp, khi ấy Dương tả sứ có nói việc này là chuyện giữa Thiếu Lâm và Hoa Sơn, ai….thật là đáng tiếc đáng tiếc…

Trong miệng hắn nói đáng tiếc, nhưng khuôn mặt không biểu lộ gì có chút là tiếc hận, quay đầu hướng Dương Tiêu nói:

– Dương tả sứ, việc đó có đúng hay không?

Dương Tiêu mặc dù không biết hắn hỏi là có ý gì, nhưng cũng liên tục gật đầu:

– Trương thiếu hiệp nói là sự thật.

Một tăng nhân của Thiếu Lâm nói:

– Tiêu chưởng môn, Dương Tiêu chính là người Ma giáo, chuyện này… chuyện này chớ vội tin, Trương thí chủ này cũng là lai lịch không minh bạch, há có thể tin tưởng sao?

Tiên Vu Thông trong lòng âm thầm kêu khổ, trong lòng y tự nhủ “ tánh mạng ta đang bị người nắm, ngươi con lừa trọc biết cái gì!”

Y cũng đành gật đầu một cái, nói theo Trương Siêu Quần:

– Lời này của Trường thiếu hiệp cũng có lý.

Câu nói này của Tiên Vu Thông cũng là gian nan chi cực.

Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Bây giờ phải giải quyết ngay cái con lừa trọc nhiều chuyện này!”

Con ngươi hắn liền đảo quanh, cười to nói:

– Vị đại sư này không tin vãn bối và Dương tả sứ, cũng khó trách, Lục Đại phái cùng Minh Giáo ở giữa đã có sự hiểu lầm cực sâu, cho nên không phải là tuỳ tiện trong tức khắc có thể hóa giải, nhưng xin hỏi đại sư có tin vào chưởng môn phái Võ Đang Trương chân nhân không vậy?

Huynh đệ Võ Đang thất hiệp thần sắc khẽ động, lúc này tăng nhân Thiếu Lâm nói:

– A di đà phật, Trương chân nhân đức cao vọng trọng, đương nhiên là tin.

Trương Siêu Quần nghiêm trang nói:

– Vậy thì được rồi, việc này vãn bối sớm đã sớm bẩm báo qua sư phụ, nếu ai không tin, cứ việc tìm đến sư phụ hỏi thì sẽ hiểu rỏ.

Trương Siêu Quần tin rằng dù sao các người cũng không có khả năng ngàn dặm xa xôi để đến hỏi một việc như thế.

Quả nhiên, Thiếu Lâm tăng kia không còn lời nào để nói, nên lui trở về, Tiên Vu Thông nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói:

– Trương thiếu hiệp, cám ơn ngươi đã nói cho tại hạ biết rỏ chân tướng, từ nay cừu oán phái Hoa Sơn cùng Minh Giáo như vậy sẽ bỏ qua.

Lời Tiên Vu Thông vừa nói ra, quần hào đều là kinh ngạc, lần này Lục Đại phái vây công Quang Minh đỉnh thì Tiên Vu Thông là tham mưu quân sư, nào ngờ lại bị tiểu tử này nói đôi câu vài lời thì liền hóa giải hận thù, lúc này từ bên phái Không Động lại đi ra một lão già thon gầy, mặc bộ quần áo màu xám, tướng mạo khắc khổ, lộ ra vẻ có chút khó coi.

– Tiêu chưởng môn, hình như là có mức qua loa rồi? Sao lại dễ dàng tin tưởng lời của hắn?

Trương Siêu Quần nghiêm nghị nói:

– Tiền bối không tin vãn bối cũng không sao, nhưng chẳng lẽ tiền bối cũng hoài nghi chính ngay sư phụ vãn bối sao!

Lúc này lão già gầy phái Không Động sắc mặt cứng đờ, thấy Tống Viễn Kiều trên mặt không vui, lão liền lúng túng lấy, chắp tay nói:

– Lão phu cũng không dám, tôi đối với Trương chân nhân, xưa nay đều rất là kính trọng.

Nói xong thì lui trở về.

Tiên Vu Thông hướng Trương Siêu Quần ôm quyền, quay người trở lại, cất cao giọng nói:

– Chư vị võ lâm đồng đạo, Trương thiếu hiệp nói, tại hạ có thể là không tin, nhưng Trương chân nhân phái Võ Đang thì lại không thể không tin, tại hạ nghĩ, Minh Giáo lần này dưới sự vây công của Lục đại phái chúng ta tử thương cũng là không ít, tại hạ cũng cảm thấy, chúng ta đã là người trong chính phái, cũng nên lấy tha thứ làm khoản đãi, oan oan tương báo cho đến khi nào… chỉ càng tăng thêm sát nghiệt, cũng đâu có ích gì? Phật ngữ có câu: Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật, nếu như Minh Giáo thật là vì nước vì dân, chúng ta hôm nay hành động lần này chẳng phải là bất nghĩa sao? Tại hạ đức mỏng nhìn cạn, nhưng cũng không muốn trợ Trụ vi ngược, hôm nay tôi đại diện cho phái Hoa Sơn, cùng Minh Giáo dừng tay giảng hòa!

Tiên Vu Thông nói mấy câu nói đó thấy thật là quang minh lẫm liệt, với khí chất ngoại hình nho nhã, quần hào bên trong nghe qua rất có thuyết phục, có người âm thầm gật đầu, có người kinh ngạc, cũng có người phẫn nộ.

Tất cả mọi người đều bị lời nói này của Tiên Vu Thông khiến cho kinh ngạc sững sờ, Trương Siêu Quần theo dự tính ban đầu của hắn, chỉ là cầu mong cho Tiên Vu Thông một phái rời khỏi, nào ngờ y thế mà còn mua một lại tặng thêm một, không chỉ có một mình tuyên bố rời khỏi, mà còn mở miệng thuyết phục người Lục Đại phái, Trương Siêu Quần lúc nãy còn muốn trừng trị y về tội hại chết Hồ Thanh Dương, giờ mắt nhìn thấy Tiên Vu Thông hướng về phía mình mỉm cười, Trương Siêu Quần dùng truyền âm nhập mật nói ra:

– Tiên chưởng môn, cám ơn..chuyện của Hồ Thanh Dương cùng với cái chết của Bạch Bồn, Tiên chưởng môn an tâm, tại hạ sẽ giữ kín mãi trong lòng cho đến chết.

Lúc này, Diệt Tuyệt sư thái qua qua Tống Viễn Kiều nói:

– Tống đại hiệp, phái Nga Mi và phái Hoa Sơn, cùng Minh Giáo giảng hòa, Tống đại hiệp có ý như thế nào không cứ nói.

Tống Viễn Kiều lại nhìn Không Trí, rồi lại quay qua mấy vị sư đệ, Ân Lê Đình cùng Mạc Thanh Cốc cùng lúc gật đầu, Trương Tùng Khê cùng Dư Liên Chu cũng lập tức đồng ý, thần sắc Tống Viễn Kiều rất là phức tạp nhìn lướt qua Trương Siêu Quần, vừa rồi mình trước mặt mọi người tuyên bố trục hắn khỏi sư môn, hiện nay phong hồi lộ chuyển, đúng là không thể nói trước, vừa rồi mình có lời nói kia đã xuất ngôn rồi, nên không có cam lòng, dù sao trong Lục Phái, đã có hai phái biểu thị rời khỏi, phái Không Động cùng phái Côn Lôn chỉ sợ cũng sẽ lần lượt thối lui theo sau, nên Tống Viễn Kiều nói với Không Trí:

– Không Trí đại sư, ý của đại sư tính sao?

Mắt thấy trận đại chiến này sắp công thành, đột nhiên lại xảy ra biến cố, khiến cho tình thế quay ngược trở lại, Không Trí trong lòng cũng là không biết tính làm sao, đến khi Tống Viễn Kiều hỏi mình, thì hơn phân nửa phần là cũng có ý thối lui ra khỏi.

– Thiện tai thiện tai, năm đó Gia Cát Khổng Minh dùng miệng lưỡi thuyết khách, Trương thiếu hiệp quả là cổ nhân chi phong, chỉ là Trương thiếu hiệp không phải người trong Minh giáo, nên cũng không thể thay thế được giáo đồ Minh Giáo….. Ân giáo chủ, thí chủ thấy lão nạp nói có đúng hay không?

Lúc này, Dương Tiêu đứng lên, đi đến bên cạnh Ân Thiên Chính, thấp giọng nói lấy cái gì đó, khuôn mặt Ân Thiên Chính bỗng nhiên biến sắc, Dương Tiêu vừa chỉ chỉ về Vi Nhất Tiếu đang ở phía sau, Ngũ Tán Nhân và bốn cái đàn chủ, thì thấy Vi Nhất Tiếu khẽ gật đầu, Ngũ Tán Nhân cũng gật đầu không ngừng, Ân Thiên Chính chần chờ một chút, cuối cùng cũng gật đầu, đứng thẳng người lên, hướng về Không Trí vái chào, nói:

– Lão phu vừa rồi thương lượng với các huynh đệ, thì trên dưới đều nguyện ý nghe hiệu lệnh của Trương thiếu hiệp, phụng bồi Trương thiếu hiệp vì Minh giáo lên thay mặt giáo chủ đời thứ 34, vì thế bây giờ lời nói của Trương giáo chủ, có thể thay mặt cho toan bộ người bản giáo.

Lục Đại phái lại xôn xao, người người ồ lên kinh ngạc, 6 người Võ Đang thất hiệp hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi, Không Trí cũng là là im lặng nói không ra lời, chính ngay cả phần đông giáo đồ Minh Giáo cũng là ngạc nhiên, chẳng ai ngờ rằng sự tình lại phát triển thành dạng này! Nhưng Bạch Mi Ưng Vương, Thanh Dực Bức vương, Quang Minh Tả Sứ, Ngũ Tán Nhân đều là muôn miệng một lời, há có thể là giả sao?

– Khoan đã!

Trương Siêu Quần bên trong lòng đang âm thầm rất là cuồng hỉ ….

– Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể được!

Trương Siêu Quần lớn tiếng nói, hắn phải nhất định phải giả vờ khách sáo, mặc dù trong lòng ý thích làm giáo chủ đã nổi lên, ngoài miệng phải kiên quyết chối từ, mục đích đừng để người bên ngoài ganh ghét hoài nghi ngươi động cơ không thuần, Trương Siêu Quần, là người từng trải làm sao mà không nắm rõ cái lý lẽ này? Thời Tam quốc, Tào Phi muốn hiến đế nhường ngôi, cũng giả mù sa mưa từ chối đến ba lần, rồi mới ỡm ờ chịu làm Hoàng đế, kết thúc triều Hán mấy trăm năm cơ nghiệp.

– Vãn bối có tài đức gì, làm sao có thể làm giáo chủ một phương! Ưng Vương, Dương tả sứ, việc này không cần phải nhắc lại!

Dương Tiêu nói:

– Thần công hộ giáo Càn Khôn Đại Na Di của Minh giáo, cả trăm năm qua đều không có người luyện đến tầng thứ năm, Trương thiếu hiệp, phúc phận thâm hậu, đã luyện xong tầng năm Càn Khôn Đại Na Di, có tư cách làm giáo chủ so với bất cứ người nào trong bản giáo chúng ta, với lại đã giúp cho bản giáo cùng Lục đại môn phái dừng tay tranh đấu mà giảng hòa, giúp cho Minh giáo tránh khỏi bị hủy diệt, Trương thiếu hiệp có công lao rất lớn, tất cả mọi người đều phục, nếu Trương thiếu hiệp không chịu nhận làm giáo chủ, tương lai hoàn cảnh sau này của Minh Giáo, chẳng phải là lại trở lại như trước kia chia năm xẻ bảy sao?

Vi Nhất Tiếu cũng nói thêm vào:

– Trương thiếu hiệp, trước đó Ưng Vương muốn làm giáo chủ, Vi Nhất Tiếu ta cũng muốn làm giáo chủ, Dương tả sứ cũng muốn làm, Ngũ tán nhân cũng muốn làm, mọi người ai cũng đều không phục ta, ta không phục ngươi, liều mình đến mức ngươi chết ta sống, do đó ngày hôm nay Minh Giáo mới có thể suýt bị sụp đổ, năm bè bảy mảng, bây giờ, nếu như Trương thiếu hiệp không ra mặt điều đình cho chúng ta, mọi người ở đây, còn có ai có thể sống sót?

Thuyết Bất Đắc của Ngũ tán nhân nói:

– Ngày đó huynh đệ Nhuệ kim kỳ bị Lục Đại phái vây quanh, đều nhờ vào Trương thiếu hiệp đứng ra, Thuyết Bất Đắc ta cũng rất phục ngươi.

Những người còn lại Ngũ tán nhân cũng liên tục gật đầu, mắt thấy đại bộ phận nhân vật thực quyền của Minh giáo đều muốn mình làm giáo chủ, Trương Siêu Quần không khỏi tâm hoa nộ phóng, đang muốn tìm lời thích hợp để nói thì nghe một tiếng “A di đà phật” của phái Thiếu Lâm, Không Tính đại sư bước tới, cao giọng:

– Phái Nga Mi, phái Hoa Sơn đều tin vào Trương thí chủ? Nhưng lão nạp lại là không tin, đệ tử tục gia Thiếu Lâm Đô Đại Cẩm của chúng ta, cả Long Môn tiêu cục từ trên xuống dưới mấy chục nhân mạng, thì nên tính như thế nào? Chẳng lẽ đây cũng là do Thành Côn giở trò sao? Trương thí chủ nhiều lần che chở Ma giáo, đem một đám ma đầu nói trở thành nghĩa sĩ đại dũng của dân tộc, lão nạp tạm thời mặc kệ không vần biết là đúng hay sai, nhưng món nợ máu Long Môn tiêu cục thí chủ hãy nói rõ ràng đi!

Năm xưa, Tiểu Ngư oán hận Đô Đại Cẩm hành sự bất cẩn, nên đã đem Long Môn tiêu cục diệt môn, sau đó, Tiểu Ngư tự sát mà chết, phái Thiếu Lâm cũng đành tạm thời đem thù này gác lại, mặc dù sự tình cách đã nhiều năm, nhưng bên trong tăng nhân Thiếu Lâm, làm sao quên được? Thiếu Lâm vi tôn, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm chưa bao giờ từng thua thiệt lớn như thế? Thiếu Lâm phương trượng lại vô ý bị Tiểu Ngư lừa gạt, thì thầm vào bên tai trước khi tự sát, gieo xuống võ lâm phong vân, phái Thiếu Lâm từ đó bị phiền phức gặp nhiều chuyện, thử hỏi Thiếu Lâm sao không hận nàng đến tận xương tủy?

Trương Siêu Quần đương nhiên biết câu chuyện cũ, Tiểu Ngư đã làm chuyện này, đúng là không thể chối cải, cho nên hắn hơi do dự.

– Đại sư, việc này đã trãi qua nhiều năm, Trương ngũ hiệp cùng Tiểu Ngư sớm đã tự vẫn bỏ mình, thù oán gì cũng nên hóa giải, oan oan tương báo khi nào mới xong? Đại sư là người xuất gia, tứ đại giai không, làm gì mà đối với chuyện xưa lại một mực canh cánh trong lòng?

Không Tính ngẩn ngơ, nói không ra lời, cảm thấy mình xác thực không nên đối với chuyện này cứ nhớ mãi không quên, kẻ gây nên chuyện đều đã chết qua nhiều năm, thù này chẳng lẽ còn có thể lại tính lại trên đầu những người khác của Minh giáo? Huống hồ, Long Môn tiêu cục chết mấy chục người, ngày hôm nay giáo chúng Minh giáo tử thương dưới tay phái Thiếu Lâm cũng là có mấy trăm người, thù gì cũng đã báo xong…

– A di đà phật.

Không Tính gục đầu xuống đến, chấp tay thi lễ với Trương Siêu Quần nói:

– Trương thí chủ nói rất đúng, nguyên là lão nạp quá cố chấp rồi.

Không Trí khe khẽ thở dài, bỗng nhiên quay đầu lại nói:

– Trương thí chủ, nếu như thí chủ đồng ý làm giáo chủ Minh giáo, có thể cùng với Minh giáo vứt bỏ điều ác, làm việc thiện, đi theo ngã chính đồ, đó là một chuyện may lớn trong chốn võ lâm.

Không Tính ở trong phái Thiếu Lâm thân phận cực kỳ cao, mặc dù trời sinh tính chất phác, hoàn toàn không có ra mặt, tại trong chùa không đảm nhiệm chức vụ trọng yếu nào, nhưng võ công và nhân phẩm, toàn bộ tăng chúng đều khâm phục, lúc đại sư đã thừa nhận Trương Siêu Quần, thì có ý là phái Thiếu Lâm muốn thối lui ra khỏi nơi đây, quả nhiên, Không Tính cùng Không Trí nhìn nhau, Không Tính nhân tiện nói:

– Không Trí sư đệ nói không sai, nếu như Trương thí chủ đảm nhiệm chức giáo chủ Minh Giáo, phái Thiếu Lâm nguyện ý bỏ qua hiềm khích lúc trước cùng với Minh Giáo.

Không Trí nói ra lời này đến, xem như chính thức thối lui ra khỏi đấu trường, Trương Siêu Quần nguyên là đệ tử của Trường Tam Phong, phái Võ Đang cũng xem như là sẽ không phản đối, trong Lục đại phái, các uy vọng thế lực lớn nhất đều đã coi như xong, chỉ còn lại Côn Luân cùng Không Động hai phái, thì còn có thể nói lên được tác dụng cái gì nữa?

Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, hắn tự cho mình là thông minh, nhưng cũng không nghĩ ra lại phát triển nhanh thành dạng này, Minh Giáo bởi vì cảm kích hắn động thân cứu giúp, lại tập được hộ giáo thần công Càn Khôn Đại Na Di, ý định muốn làm giáo chủ, đó là hắn sớm đã tính bên trong, nhưng ngay cả Không Trí đại sư phái Thiếu Lâm thế mà cũng muốn hắn làm giáo chủ Minh giáo, việc này quá mức không thể tưởng tượng nổi, hiện tại đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây rồi? Tình cảnh như vậy, thật là quá mức thần kỳ.

Trương Siêu Quần ngơ ngác ngó lấy bầu trời, trong lúc này nói không ra lời, bỗng nhiên, bên dưới thân một luồn âm hàn chợt hiện, cả đám người lên tiếng kinh hô, Trương Siêu Quần chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, một luồng chỉ lực sắc bén đã đâm trúng ngay trên huyệt Thần Đạo của hắn, ngay lập tức hàn băng thấu xương âm lãnh chi khí từ huyệt Thần Đạo lật lên đi, phi tốc lan đến Đại Chuy, Phong Phủ, từ yếu huyệt mạch Đốc khuếch tán ra, Trương Siêu Quần đột ngột bị đại biến, toàn thân nội lực phản ứng căng phồng, vô hình ngăn chặn lại một sợi tơ mỏng hàn khí, hắn hét lớn một tiếng, trở tay móc ngược một trọng quyền, chỉ nghe bịch một tiếng, khi nắm đấm tiếp xúc, một tiếng người hét thê thảm lên hừ một tiếng, xương ngực vỡ vụn, bị nội lực mạnh mẽ vô cùng của Trương Siêu Quần chấn động đến văng bay ra ngoài.

Trương Siêu Quần cấp tốc quay người, thì thấy Viên Chân mặt mày méo mó trắng bệch, ngã lăn trên mặt đất, khóe môi bên cạnh đang tràn ra máu.

Thì ra là Viên Chân quả nhiên là chưa chết, y thừa dịp lúc Trương Siêu Quần cùng người Lục Đại phái nói chuyện, âm thầm tích súc nội lực, ra một chiêu cuối cùng một kích phải trúng, nhưng trước đó y bị thọ thương rất nặng, còn Trương Siêu Quần thì nội lực dồi dào, hắn trúng một đòn âm chỉ, không thể có hiệu quả làm hắn bị vong mạng! Ngược lại còn bị Trương Siêu Quần dùng thuật cận chiến bên trong móc ngược một cái trọng quyền đánh trúng ngang xương sườn, tâm mạch bị đứt đoạn.

– Hay cho tiểu tử! …

Viên Chân nói ra một câu, trong miệng máu tuôn chảy ồ ạt.

Thiếu Lâm Không Trí, Không Tính cùng Không Nghiệp ba vị lão tăng đại sư cùng bước lên một loạt, đứng ngay bên cạnh Viên Chân, để phòng y đào tẩu, nhưng Viên Chân bị thương nặng, mắt thấy đã không thể còn mệnh sống, thì còn khả năng chỗ nào còn có thể chạy trốn?

Trương Siêu Quần mặc dù ngăn chặn được chỉ lực hàn khí, nhưng hàn khí này tựa như băng tảng, nội lực của hắn tuy rất mạnh, thế mà cũng không thể đem hàn khí trục hết ra ngoài thân thể, hắn không khỏi kinh ngạc.

– Viên Chân, ngươi quả nhiên là giả chết!

Không Trí quát lớn.

Không Tính nóng vội hỏi:

– Ngươi chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn sao?

Không Nghiệp lại niệm tiếng “A di đà phật”

Thành Côn lại không để ý tới, chỉ ngó lấy Trương Siêu Quần, mắt lộ ra hung quang:

– Không nghĩ tới ta có ngày hôm nay, Thành Côn này lại chết dưới tay tên tiểu tặc miệng còn hôi sữa này!

Trương Siêu Quần cười lạnh nói:

– Thành Côn! Ngươi lợi dụng lòng từ bi của Không Kiến Thần Tăng, đem ông hại chết, ngươi vì bản thân chi tư, cưỡng gian thê tử Tạ đại hiệp, giết cha mẹ vợ con cả nhà của Tạ đại hiệp, làm hại cho Tạ đại hiệp cửa nát nhà tan, tính tình đại biến, thân bại danh liệt, hôm nay ngươi còn đặt bẫy, xúi giục Minh Giáo cùng Lục Đại phái chi chiến, tử thương vô số kể, ngươi làm nhiều việc ác, sớm đã đáng chết! Chết tại trên tay của ta, xem như tiện nghi cho ngươi, nếu như Tạ đại hiệp có ở đây, có xẻ thịt ăn ngươi cũng không trút hết nỗi hận thù!

Thành Côn tức giận nói:

– Nếu không phải có tiểu tử ngươi cản trở, Thành Côn ta trù tính hơn ba mươi năm kế hoạch đã có thể thành công, ngươi… ngươi tiểu tặc này, ta hận không thể ăn thịt uống máu của ngươi… của ngươi!

Không Trí quát mắng:

– Viên Chân, thì ra đây hết thảy đều là do một tay ngươi làm!

Thành Côn nói xong, ánh mắt dần dần thất thần, trong miệng máu tươi phún ra như bọt biển, một quyền của Trương Siêu Quần, đã làm cho nội tạng của y bị chấn vỡ, giờ phút này, nếu có Đại La Kim Tiên trùng sinh, cũng cứu không được mạng của Thành Côn

Không Động, Hoa Sơn, Côn Luân ba sắp xếp đệ tử thu thập xác chết người trong bản phái mình xong, liền cáo từ đi xuống núi trước, lập tức phái Thiếu Lâm cũng theo sau đi.

Lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh, hôm nay bi kịch đã kết thúc hạ màn, đúng là không ai nghĩ tới, giáo đồ Minh Giáo thi thể nằm rải rác đầy trên mặt đất, hai phe trước đó kịch liệt liều mạng, thế mà đã hóa thành bắt tay giảng hòa, cho tới lúc này, người của Minh giáo cũng chưa có lấy lại tinh thần, bọn họ vẫn bàng hoàng như là trong giấc mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.