Thư sinh trung niên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Siêu Quần, nói:
– Ngươi tại sao lại biết thân phận của ta? Ngươi là ai?
Quả nhiên là y! Trương Siêu Quần cười ha ha, đang muốn nói chuyện, thì Hà Thái Xung đang bị thương kinh thanh hỏi tới:
– Ngươi là Dương Tiêu của Minh giáo?
Dương Tiêu khẽ nói:
– Ta chính là Dương Tiêu, Hà chưởng môn ngươi bị thương, đang còn không ngừng chảy máu, sao không quay về núi Côn Luân đi?
Hà Thái Xung trên mặt vừa giận vừa sợ, cắn răng một cái, quay đầu lại lảo đảo vọt đi.
Dương Tiêu lại hướng về Trương Siêu Quần hỏi:
– Tiểu huynh đệ, ngươi đã từng gặp ta sao?
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Vãn bối nghe nói các hạ ở ẩn cư trên đỉnh Tọa Vọng Phong của khu vực Côn Luân, Dương tả sứ cùng Phạm hữu sứ trong chốn võ lâm lừng danh là mỹ nam tử, chỉ cần thấy mặt, liền có thể đoán được mấy phần.
Dương Tiêu càng kinh ngạc, nói:
– Ngươi… ngay cả Phạm Diêu cũng biết? Ngươi …đến tột cùng là ai? Cùng Minh giáo có liên quan gì?
Trương Siêu Quần nhưng không trả lời, mà chỉ vào Dương Bất Hối nói:
– Vãn bối từ vạn dặm xa xôi đến Côn Luân sơn, không phải là tới đây để trả lời những câu hỏi của các hạ, mà do có người ủy thác, đem tiểu cô nương này đưa đến giao cho các hạ.
Dương Tiêu thấy tiểu cô nương kia xinh đẹp đáng yêu, một đôi mắt to chử đen láy nên nói:
– Tiểu cô nương này là ai?
Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu cô nương này tên là Dương Bất Hối, là hài tử của các hạ.
Hắn quay đầu đi về phía Dương Bất Hối, đưa tay ôm lấy, rồi chỉ vào Dương Tiêu nói:
– Đây là phụ thân của ngươi, ngươi còn không gọi đi?
Dương Bất Hối hai mắt linh lợi nhìn Dương Tiêu, nói:
– Đại ca ca, tiền bối này là phụ thân của muội muội sao? Tại sao lại không khuôn mặt đẹp đẽ như đại ca ca, mà đại ca ca cũng rất là lợi hại, vậy đại ca làm phụ thân của muội có được không? Đại ca ca dạy cho Bất Hối võ công, sau này Bất Hối lớn lên thì cũng có thể đi tìm mẫu thân.
Trương Siêu Quần mặt đỏ lên, trong lòng hắn có quỷ, chính mình ngày ấy cùng Kỷ Hiểu Phù lăn lộn giao hoan một phen, Dương Bất Hối nói ra lời này, thật giống như phát hiện ra việc bí ẩn của mình bậy, làm sao hắn không giật mình kinh hãi?
– Phụ thân gì mà nhận loạn thế, người này chính là phụ thân của ngươi a!
Dương Tiêu nghe hắn nói tiểu cô nương này là hài tử của mình, không khỏi trong lòng ngẩn người, nói:
– Ngươi nói… ngươi nói cái gì? Ngươi nói rõ ràng chút, là nữ nhi của ai, mẫu thân của hài tử này là ai?
Trương Siêu Quần thấy y qua kích động, trong lúc đó tay cầm họng súng lạo chĩa về phía của mình, vội vàng nói:
– Chờ đã, các hạ đừng kích động, trước tiên đem ném trả lại đồ vật kia cho vãn bối đã!
Dương Tiêu áy náy nói:
– Tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, ta chỉ là quan sát nhìn thử mà thôi.
Cánh tay Dương Tiêu vung lên, ném khẩu súng qua cho hắn, Trương Siêu Quần chụp lấy, gài lại chốt an toàn, lúc này mới yên lòng, nói:
– Tiểu cô nương này tên là Dương Bất Hối, mẫu thân gọi là Kỷ Hiểu Phù phái Nga Mi.
Dương Tiêu sắc mặt vốn là trắng xám, lúc này lại không còn nửa phần máu, run giọng hỏi:
– Nàng… nàng có nữ nhi? Người đâu? Nàng tại sao không có tới đây?
Trương Siêu Quần từ trên người lấy miếng khối hắc thiết bài ra, Dương Tiêu lập tức nhận ra, đó chính là Thiết Diễm Lệnh của Minh giáo, vật mình đưa cho Kỷ Hiểu Phù, lập tức không còn hoài nghi, bước lên phía trước, ôm lấy Dương Bất Hối từ trong lòng Trương Siêu Quần.
Trương Siêu Quần nói:
– Kỷ sư tỷ cùng với sư phụ về Nga Mi sơn rồi, sư tỷ nhờ vãn bối đem Bất Hối đưa đến cho các hạ, còn nói… còn nói…
Dương Tiêu vội hỏi:
– Nàng còn nói cái gì?
Trương Siêu Quần nói:
– Kỷ sư tỷ nói… từ nay sau, không còn muốn gặp lại các hạ….
Trương Siêu Quần ngày ấy cùng Kỷ Hiểu Phù tuy là do ma xui quỷ khiến, lúc ấy Kỷ Hiểu Phù tuy bị Vương Nan Cô hạ độc nên phát sinh ảo giác, vì thế xem hắn là Dương Tiêu, cùng nhau một phen giao hoan cuồng loạn, Kỷ Hiểu Phù đối với Dương Tiêu nhớ mãi không quên, khi sinh ra nữ nhi đặt tên là Bất Hối, nhưng sau lần ân ái với Trương Siêu Quần, thì Kỷ Hiểu Phù cũng mới suy nghĩ lại, nếu như Dương Tiêu thật đem chính mình để ở trong lòng, tại sao bao nhiêu năm trời lại không đi tìm kiếm mình? Nản lòng thoái chí, nên nàng liền cùng Diệt Tuyệt sư thái trở về núi Nga mi, Trương Siêu Quần mặc kệ dù là Kỷ Hiểu Phù trước đây cùng Dương Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ khi đã cùng nàng có một đêm triền miên, liền tích trữ tư tâm, cho nên mới nói như vậy…
Dương Tiêu lớn tiếng nói:
– Đừng có gạt ta! Nàng nếu không còn muốn gặp ta, tại sao lại đặt tên cho con của chúng ta là Bất Hối? Ngươi… ngươi gọi nàng sư tỷ…vậy ngươi cũng là đệ tử phái Nga Mi sao?
Trương Siêu Quần trả lời:
– Vãn bối là người của phái Võ Đang.
Dương Tiêu “Ồ” một tiếng, nói:
– Nguyên lai là đệ tử phái Võ Đang! Vậy Ân Lê Đình… Ân lục hiệp…
Y đoạt lấy vị hôn thê của Ân Lê Đình, trong lòng cũng rất áy náy khó xử.
Trương Siêu Quần nói tiếp ngay:
– Ân Lê Đình là sư huynh của vãn bối.
Dương Tiêu bỗng nhiên cau mày:
– Vậy ngươi là Mạc thất hiệp? Mạc thất hiệp lẽ nào lại trẻ tuổi như thế? Ngươi tột cùng là ai? Chưởng môn Trương Tam Phong phái Võ Đang, 20 năm trước đã không nhận thu thêm đồ đệ, ngươi giả mạo làm đệ tử Võ Đang, tại sao trước đây chưa từng nghe đến?
Trương Siêu Quần trấn định, nói:
– Mạc Thanh Cốc cũng là sư huynh của vãn bối.
Dương Tiêu càng kinh ngạc, Trương Vô Kỵ bỗng nhiên xen vào:
– Trương Siều Quần đúng là do sư ông của tiểu điệt tự mình thu đệ tử, không phải là giả mạo.
Dương Tiêu nói:
– Còn ngươi là ai?
Trương Vô Kỵ nói:
– Phụ thân tiểu điệt là Võ Đang ngũ hiệp Trương Thúy Sơn, mẫu thân là Ân Tố Tố.
Dương Tiêu sững sờ, nói:
– Ân Tố Tố? Đó là nữ nhi của Bạch Mi ưng vương, ngươi tên gọi là Trương Vô Kỵ?
Trương Vô Kỵ gật đầu xác nhận.
Dương Tiêu hòa nhã nói:
– Ta cùng ngoại tổ ngươi có chút giao tình, ta nghe nói ngươi bị trúng Huyền Minh thần chưởng, trong Minh giáo có một thần y, danh xưng là Điệp Cốc y tiên, đợi ta tìm hắn, sẽ trị liệu cho ngươi.
Trương Vô Kỵ chán nản nói:
– Hồ tiên sinh đã chết rồi.
Dương Tiêu cả kinh, hỏi:
– Sao lại như vậy?
Trương Siêu Quần thấy bọn họ trò chuyện không ngớt, bỗng nhiên trong lòng hơi động, Trương Vô Kỵ này, nếu như ta như mang theo y, sau này gặp lại Chu Trường Linh (Hậu duệ của Đại thừa tướng Chu Tử Liễu), mỹ nhân Chu Cửu Chân? Rồi còn Cửu Dương chân kinh? Chẳng lẽ thật để cho y luyện được võ công này? Xong rồi để y gặp được Triệu Mẫn, cận kề với Tiểu Chiêu? Tiểu gia không đến thì thôi, chứ nếu đã đến đây rồi thì Trương Vô Kỵ …ngươi đứng qua một bên đi!
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần trong lòng đã có kế hoạch, hướng về Dương Tiêu nói:
– Dương tiên sinh, xin các hạ đi theo vãn bối.
Dương Tiêu ngẩn ra, gật đầu, đem Dương Bất Hối thả xuống.
Trương Siêu Quần triển khai khinh công Cổ Mộ phái, hướng về xa xa chạy cả trăm trượng mới đứng lại, Dương Tiêu theo sát đằng sau, trong chớp mắt đã tới, không chút nào chậm hơn.
Trương Siêu Quần lại nói:
– Dương tiên sinh, tại hạ có một yêu cầu quá đáng…
Dương Tiêu nói:
– Ngươi từ vạn dặm xa xôi đưa nữ nhi của ta đến đây, chỉ phần này ân tình, Dương mỗ nếu có thể giúp đỡ được ngươi chuyện gì, nhất định sẽ làm hết sức.
Trương Siêu Quần nói:
– Vãn bối nghĩ, bên trong Minh giáo có bao nhiêu là kỳ nhân dị sĩ, Trương Vô Kỵ trong cơ thể y hàn độc đã ngấm sâu, có thể xin nhờ Dương tiên sinh mang Vô Kỵ đi đến đỉnh Quang Minh, nếu như không còn cách nào chữa trị, cũng xin cố gắng kéo dài tính mạng của y, tại hạ cũng đi tìm cách giải quyết hàn độc cho Trương Vô Kỵ, nhưng địa phương sắp đến nguy hiểm vô cùng, mang theo y không tiện lắm, xin Dương tiên sinh chờ tại hạ trở về, sẽ tiếp nhận lại y, chuyện đường đột này, mong rằng Dương tiên sinh thứ lỗi cho.
Dương Tiêu cười nói:
– Ta còn tưởng rằng còn đại sự gì? Chuyện này cứ để Dương Tiêu ta lo..
Dương Tiêu đoạt vị hôn thê của Ân Lê Đình, vốn là đối với phái Võ Đang áy náy, huống chi Trương Vô Kỵ là cháu ngoại của Bạch Mi ưng vương, là người thứ hai trong tứ đại Pháp vương của Minh giáo cũng là người của mình, đương nhiên là nhiệt tình đáp ứng.
Trương Siêu Quần lại nghĩ, mang theo Kỷ Yên Nhiên cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn cũng là không tiện, lại cũng ủy thác các nàng cho Dương Tiêu…
Trở về cùng với các nàng nói chuyện, đương nhiên là Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn không chịu, ngược lại chỉ có Kỷ Yên Nhiên khuyên nhủ hai nàng, khó khăn nhất là thuyết phục Trương Vô Kỵ, phí không ít môi lưỡi, Trương Vô Kỵ thì cứ nhớ tới thái sư phụ từng ân cần nhắc nhở, quyết không thể cùng người trong ma giáo lui tới, đương nhiên y kiên quyết không đồng ý, Trương Siêu Quần không dễ dàng mới thuyết phục được, Trương Vô Kỵ bảo hắn sau này mau chóng trở về, lúc này Trương Siêu Quần mới sắp xếp được ổn thỏa mọi việc, lưu luyến chia tay.
Ngoại trừ Trương Vô Kỵ cùng Kỷ Yên Nhiên, Dương Bất Hối cùng Tiểu Ngư Tiểu Nhạn đều là rơi lệ không thôi….
《Đêm típ nhá 》