“Đây là đâu thế này? Thiên đường chăng?” Dùng từ thiên đường là hoàn toàn chính xác. Vì sao ư? Vì ta đang ở trong một khu vườn rất rất đẹp. Những bông hoa lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, đâu đó có tiếng nhạc du dương, truyền cảm. Ở giữa vườn là một bộ bàn ghế làm từ thủy tinh, phát ra một thứ ánh sáng đẹp huyền ảo. Gần đó là một bồn nước nhân tạo, từng giọt nước cứ tung lên rồi hạ xuống, thật khiến người ta cảm thấy tâm hồn trở nên thoải mải hơn. Xa xa kia là những áng mây ngũ sắc trôi nhè nhẹ. Cảnh tượng thật đẹp và mang đạm chất thần tiên.
- Con thấy sao? Rất đẹp có phải không?
Đang chìm vào vẻ đẹp nên thơ của khu vườn thì tiếng gọi làm ta giật nảy mình, cứ y như đi ăn trộm bị người ta bắt quả tang vậy. Trước mắt ta là một người phụ nữ trung niên nhìn rất sang trọng, quý phái. Từ người cô ấy tỏa ra một khí chất vương giả, ta như nhìn thấy một vầng hào quang bao xung quanh.
- Cô là........
- Ta là nữ thần Isis, là mẹ của Asisư. Vì có một số chuyện muốn nói nên ta mới đưa con đến đây. Con cứ yên tâm, ta không làm hại con đâu.
Ta đơ, thật sự là ta đơ. “Nữ thần Isis, mẹ của Asisư, muốn nói chuyện với ta”? Thôi xong, chắc chắn là xử ta cái tội dám cướp thể xác của Asisư rồi. Nhưng đâu phải ta cố ý. Ta thật sự không muốn mới sống lại đã phải chết đâu.
- Hải Băng......Hải Băng..........
- Dạ? Ta giật mình
- Con mệt hả? Chúng ta ra kia ngồi vừa uống nước vừa nới chuyện nào.
Nói rồi cô ấy kéo ta ra chỗ cái bàn. Ở đó có một người con gái đang ngồi, ta chỉ thấy đằng sau nhưng có lẽ rất đẹp. Mà quái, rõ ràng lức nãy ta đâu có thấy ai.
- Asisư! Con xem, ta đưa Hải Băng đến rồi nè
Cô gái đó quay lại và ta shock. Đó là nữ hoàng Asisư, là khuôn mặt đó, dáng hình đó, chỉ có điều trẻ và đẹp hơn rất nhiều.
- Hải Băng! Cuối cùng cô cũng đến. Cô có biết ta đợi cô lâu lắm rồi không? Vậy là kiếp trước của ta có thể thay đổi rồi.
- Asisư! Chị nói chị đợi tôi ư? Mà thay đổi cái gì cơ chứ?
- Đúng vậy! Cô sẽ là người giúp ta thay đổi số phận kiếp trước. Ta thật sự buông tay rồi, nhưng ta không thể quay lại để tự mình sữa chữa được, ta sợ rằng ta sẽ lại động lòng, lại đau khổ. Ta.....
“Thay đổi kiếp trước“. Vậy hóa ra chuyện ta xuyên không là do cô ấy. Khi đọc truyện Nữ hoàng Ai Cập quả thật ta rất thương Asisư, chỉ vì yêu nên mới thành ra như vậy. Nay ta có thể giúp cô ấy thay đổi cuộc đời, tại sao lại không đồng ý chứ. Hơn nữa đây cũng là cơ hội để ta sống tiếp, cơ thể ở kiếp trước chắc đã không còn nữa rồi.
- Hải Băng, con hãy suy nghĩ kĩ đi. Theo ta được biết thì anh ba của con cũng đang ở thế giới này, nhưng cụ thể là đâu thì ta nghĩ con phải tự tìm hiểu - Nữ thần Isis nghĩ ta không đồng ý nên bồi thêm một câu.
- Anh ba? Nữ thần Isis, Người nói thật chứ? Có thật là anh ba của con đang ở thế giới này không?
- Thật! Là nữ thần Vận Mệnh nói với ta. Anh trai con do chưa tận số nên chưa xuống Diêm phủ. Vừa hay có một người thuộc thế giới này mới đột tử nên cho nhập vào luôn. Chỉ có điều cô ấy không chịu tiết lộ là người nào.
Ta vẫn còn cơ hội được gặp lại anh ba sao? Nếu đã vậy thì ta càng phải ở lại:
- Asisư! Tôi đồng ý! Tôi sẽ ở lại thay đổi số phận kiếp trước của cô cũng như để tìm kiếm anh trai tôi. Nhưng mà......Nữ thần Isis, Người có thể cho con một ít dị năng không? Dù sao thì đây cũng không phải là thế giới của con, con không dám chắc có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này không.
- Con bé này, cũng tranh thủ quá đi. Thôi được rồi, con hãy chọn đi
- Ừm.....Người cho con khả năng điều khiển nước và nói chuyện với động vật nha
Sau khi truyền dị năng cho ta, Nữ thần Isis có việc bận nên đi trước, ta ngồi lại trò truyện với Asisư. Nói chuyện với cô ấy ta mới thấy rằng, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Cô ấy không hề chua ngoa, đanh đá hay độc ác gì, mà ngược lại, những thứ ta cảm nhận được từ cô ấy là tâm hồn trong sáng, tinh nghịch của một cô gái mới lớn. Có lẽ chính vì tình yêu đơn phương dành cho em trai quá lớn đã biến cô ấy thành một người độc ác.
- Hải Băng này, trước đây, khi còn là nữ hoàng Ai Cập, ngoài Ari và Nakuto ra, chưa một ai thật lòng đối xử tốt với ta. Hai người họ cũng chính là người ta nợ nhiều nhất. Ta mong rằng cô có thể đối xử tốt, có thể quan tâm họ nhiều hơn nữa, giúp ta trả nợ cho họ. Có được không?
- Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thế.Tôi sẽ không để họ phải chịu ủy khuất đâu. Mà Asisư này, nếu cô không chê thì từ giờ tôi sẽ trở thành người bạn tốt của cô, cùng cô chia sẻ mọi chuyện.
Nghe ta đề nghị, cô ấy có vẻ bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đồng ý. Bọn ta ngồi nói chuyện thêm một lúc thì ta xin phép cáo từ vì đã muộn. Asisư phất tay áo và một luồng sáng bao phủ lấy ta.