Đau đầu quá, thân thể mỏi nhừ. Ta bị sao thế này, sao lại không thể cử động chứ? Để coi....ta đang nói chuyện với Eri và Ari thì cảm thấy buồn ngủ, sau đó...sau đó thế nào nhỉ....? Thử cử động tay xem nào.... thử mở mắt xem nào.....A, đỡ hơn rồi đấy
- Nữ hoàng, chị tỉnh lại rồi. Ari...Ari chị coi, nữ hoàng tỉnh rồi
Ari định ra ngoài dọn dẹp nghe Eri gọi thì vội vã chạy vào. Kai, Ken, Uri, Nary mới bước đến cửa cũng dừng bước ngay lập tức
- Nữ hoàng, chị làm chúng em lo quá. Cuối cùng chị cũng đã tỉnh rồi - Ari khóc nức nở. Mấy người kia cũng thể hiện sự vui mừng tột độ
Chuyện gì vậy trời? Ta mới ngủ có một lát thôi mà. Mọi người làm gì mà kinh thế, cứ như ta vừa chết đi sống lại vậy
- Ari, Eri, mọi người, ánh mắt đó là sao? Em chỉ ngủ có một chút thôi mà. Mọi người coi, trời còn chưa sáng nữa kìa
- Em ngủ một tuần rồi đó. Ít quá nhỉ? Em làm mọi người lo quá đi. Làm việc thì cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ - Kai lên tiếng. Ken, Uri và Nary không lên tiếng nhưng chắc chắn trong lòng cũng nghĩ vậy
Hả? Một tuần? Ta ngủ lâu vậy sao? Không lẽ mai đã là hôn lễ của hai đứa nhóc kia sao? Trời ạ, tuy ta không sai người phá hôn lễ nhưng ai biết liệu có chuyện gì xảy ra không chứ.
- Em xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Nhưng em nghĩ còn việc quan trọng hơn phải làm. Ari, em giúp ta thay đồ, ta phải đi gặp Izumin bây giờ
Biết có ngăn cản cũng không được nên mọi người chỉ im lặng, nếu có chuyện gì sẽ giải quyết sau vậy. Mới ốm dậy nên khi bước xuống nhà lao ta có hơi rùng mình. Nhưng dù có chuyện gì cũng không được để lộ sự mệt mỏi ra, như vậy sẽ hỏng việc lớn mất.
- Hoàng tử Izumin. Thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ?
- Đa tạ lời hỏi thăm của nữ hoàng. Ta khỏe, rất khỏe
- Vậy sao? Xem ra người của ta chăm sóc ngài cũng khá tốt nhỉ. Mà thôi, ta còn việc quan trọng hơn cần nói với ngài. Ngài nghĩ sao nếu ta để ngài rời khỏi đây?
- Rời khỏi đây? Tin được sao - Izumin hỏi lại với vẻ mặt kiểu “tin chết liền”
- Tất nhiên. Ngài cứ yên tâm rời khỏi đây. Sẽ không có ai làm khó ngài đâu. Ta chỉ mong khi ngài đến Thượng Ai Cập sẽ hỗ trợ ta bảo vệ Carol, cũng mong ngài đừng có ý định bắt Carol hay làm hại Menfuisư - Ta biết trước sau gì hắn cũng sẽ thoát khỏi đây, tốt nhất là đến cảnh báo hắn trước
Thấy ta đi ra ngoài Izumin vội lên tiếng
- Nhưng cô không cho người thả bọn ta ra thì rời khỏi đây kiểu gì?
- Cần thiết sao? Vậy con dao ở trong búi tóc của ngài để làm cảnh à? Sao càng ngày ta càng thấy ngài có họ hàng với con bò vậy?
Dứt lời ta bỏ đi luôn, để lại đằng sau một “con cá mặt ngu” đúng nghĩa. Quay về tẩm cung, nhờ Ken chuẩn bị một con ngựa chạy nhanh nhất. Ta cũng thay một bộ trang phục gọn gàng để tiện cỡi ngựa.
- Mọi người xuất phát sau nha. Em phải đi ngay không muộn mất
- Nhưng em đi một mình như vậy liệu có an toàn không? Hơn nữa em lại vừa mới ốm dậy.... - Nary lo lắngTa đang vội nên không nói gì, chỉ mỉm cười trấn an rồi leo lên ngựa đi luôn. Sau khi ta rời đi thì mọi người cũng nhanh chóng chuẩn bị xuất phát. Do trời tối nên việc di chuyển có phần khó khăn, vả lại giờ này cũng đã gần sáng, có lẽ phải trưa mai mới tới được
Lúc này ở Thượng Ai Cập đang tấp nập chuẩn bị cho hôn lễ của hoàng thượng và con gái sông Nil. Menfuisư và Carol nghe tin ta bị ốm, có lẽ không đi được thì khá là thất vọng, cả hai còn hi vọng chị sẽ làm chủ trì buổi lễ, thế mà.......
-------------Trưa hôm sau-------
Ta cưỡi ngựa hết tốc lực cuối cùng cũng tới nơi. Nhưng chuyện gì thế này? Mọi người xôn xao chuyện có sư tử chưa thuần hóa ở trong bãi săn, hoàng thượng và các cận vệ đang chiến đấu. Trời ạ, vẫn không kịp là sao chứ? Không suy nghĩ nhiều, ta phóng vào bãi săn luôn. Đúng lúc thấy một con sư tử đang định cắn Carol, ta vội lao ra cản lại, kết quả là bị xước một vệt ở cánh tay.
- Dừng lại, ngươi không được hại người. Ngươi hiểu ta nói gì mà, đúng không? Dừng lại đi, hãy đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi. Nếu ngươi làm hại cô bé này ngươi sẽ không thể thoát được đâu
Con sư tử nghe ta nói thì dần dần dịu lại và thả Carol ra. Mọi người thấy ta thì đứng như trời trồng.
- NÀY! Nhìn cái gì nữa. Còn không mau đưa hoàng phi đến chỗ an toàn, các ngươi không lo cho con bé à?
Nghe ta hét họ mới tỉnh lại, một đám tì nữ vội chạy ra dìu Carol vào. Menfuisư thở phào nhẹ nhõm, chạy ra chỗ ta
- Chị, không phải chị bệnh, đang ở Hạ Ai Cập sao? Tại sao....
- Tại sao cái gì mà tại sao. Ta mới tỉnh lại đã vội chạy đến đây, nếu không có ta thì ngươi cứu được Carol chắc. Không cảm ơn lấy một câu lại còn..........
- Ơ không phải. Tại......
- HOÀNG THƯỢNG! HOÀNG PHI NGƯỜI...........
Nghe tiếng hét ta và Menfuisư vội quay lại..... Carol đang bị một con sư tử ngoạm ngang vai, chạy ra phía sông Nil. Ta sử dụng nước sông Nil làm thành một mũi tên bắn về phía nó, đúng lúc đó một mũi tên khác cũng xé gió bay đến, cắm phập vào đầu con sư tử. Nó mất đà, ngã xuống sông Nil, Carol cũng theo đó té xuống nước, một xoáy nước hiện ra, cuốn phăng cả hai đi. Menfuisư thấy vợ rơi xuống sông thì nổi điên, định lao xuống theo
- Dừng lại, em bị điên à? Carol trở về nhà con bé rồi, em muốn tìm kiểu gì? Khi nào lành vết thương con bé sẽ quay về đây, việc quan trọng là bây giờ em phải bình tĩnh, đứng yên đó, ta sẽ lo chuyện còn lại
- Nhưng Carol nàng ấy.........
- Im. Qua chỗ tể tướng Imhotep đứng. Ngay và luôn cho ta
Giải quyết xong rắc rối ở đây, ta bước lên một bậc đá cao, bắt đầu công cuộc trấn an thần dân:
- Mọi người có tin tưởng hoàng phi Carol là con gái nữ thần sông Nil không?
- CÓÓÓÓ......
- Vậy được rồi. Nàng ấy bị thương nên nữ thần sông Nil đã đưa về thủy cung. Khi nào bình phục hẳn nhất định sẽ quay về và trở thành hoàng phi của Ai Cập. Muốn như vậy mọi người phải bình tĩnh, không được kích động, bây giờ hãy quay về nhà nghỉ ngơi. Có được không?????- Thì ra là vậy. Hoàng phi chỉ đi dưỡng thương thôi. Nữ hoàng đã nói thì chắc chắn là đúng rồi.......
- NỮ THẦN SÔNG NIL VẠN TUẾ! NỮ HOÀNG VẠN TUẾ! HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ!
Giải quyết xong đống lộn xộn này ta quay sang Imhotep
- Tể tướng Imhotep, mọi chuyện còn lại nhờ ngài xử lí. Ta phải về băng bó vết thương, tối nay phải dự tiệc tiễn sứ giả nữa - Quay sang chỗ Menfuisư- Người đâu, đưa hoàng thượng về cung, tiện thể gọi thái y cho ta luôn. À đúng rồi, đưa con sư tử đó về thần điện, chăm sóc cho tốt. Yên tâm, nó không gây nguy hiểm đâu
Imhotep cúi đầu nhận lệnh. Nữ hoàng đã chấp nhận hoàng phi rồi. Ai Cập có hai nữ thần, nhất định sẽ ngày càng giàu mạnh.
Trên một mỏm đá cách đó không xa, một người con trai đứng trầm tĩnh, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy trong đôi mắt ánh lên tia kinh ngạc. Cô ta lại có âm mưu gì đây? Con người này thật nguy hiểm
Vết thương không sâu lắm nhưng do ta chưa khỏe hẳn lại cưỡi ngựa lâu nên có hơi phiền phức
- Chị Asisư, ta nghĩ chị cứ nghỉ ngơi đi, tối nay không phải đi đâu. Cứ để ta và tể tướng Imhotep lo mọi chuyện
- Em có thể sao? Bây giờ tình trạng em thế nào ta là người hiểu rõ nhất. Còn tể tướng Imhotep tuy là quan đại thần nhưng em nghĩ ông ấy có thể xử lí hết đống rắc rối này sao? Không nói nhiều nữa, ta quyết định rồi, em cũng về chuẩn bị đi. Sắp đến giờ rồi
Chập tối thì Ari, Eri, Kai, Ken, Uri và Nary tới. Thấy ta bị thương họ cuống cả lên, nhất quyết bắt ta ở lại phòng tĩnh dưỡng. Nhưng đâu có được, ta phải giải quyết nốt chuyện này đã, chắc tối nay Algol cũng có mặt
Hôm nay ta mặc bộ váy dài tay màu đen, trang điểm đậm, toàn thân toát lên vẻ uy nghi của một nữ hoàng. Đợi ta tới, Menfuisư tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Ta không uống được rượu nên chỉ ngồi ăn trái cây. Bỗng một tên nhìn cũng sáng sủa bước lên chúc rượu, nếu ta đoán không lầm thì đây chính là hoàng đế Algol cải trang, xem ra tên này cũng thuộc dạng tối sủa rồi
- Sứ giả Assyria, ta khuyên ngài nên uống ít thôi. Mai còn phải xuất phát về nước nữa mà, đúng không? Hay là ngài không muốn trở về nữa, hoàng đế Algol? - Tất nhiên câu sau ta chỉ nói cho hắn nghe, và đúng như dự đoán, hắn xanh mặt, trở về chỗ ngồi ngay lập tức
- Nữ hoàng nói phải, ngày mai chúng tôi phải xuất phát về nước, nên uống ít - Đùa à, nếu chuyện này lộ ra kiểu gì cũng bị nghi ngờ là có ý xấu, tốt nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt
- Còn các vị, ta nghĩ các vị cũng nên quay về nước báo cáo thôi. Hỗn lễ xảy ra chuyện nên không thể tiếp tục được. Ta thay mặt triều đình Ai Cập thành thật xin lỗi. Đợi khi hoàng phi Carol trở về nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng hơn, lúc đó mong các vị sẽ đến chung vui. Còn bây giờ, mọi người hãy tiếp tục bữa tiệc
Đây không chỉ là lời đuổi khéo mà còn ngầm cảnh báo họ rằng Ai Cập vẫn được sự bảo vệ của nữ thần, nếu có định xấu thì tốt nhất là nên bỏ đi. Đương nhiên họ hiểu nên đều quyết định sáng mai sẽ xuất phát về nước. Nhưng có điều từ đầu tới giờ có một ánh mắt cứ nhìn ta không rời, ở đoàn sứ giả của Babylon. Lúc nãy Menfuisư có nhắc đến hoàng đế Babylon, không lẽ....là người này sao? Ở người này ta cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc, thật giống người đó, một người ta rất nhớ. Nhưng mà cứ nhìn chằm chằm kiểu này thật khó chịu, xưa nay ta ghét nhất những ai nhìn ta kiểu này. Đưa mắt lườm hắn một cái, những tưởng hắn sẽ không nhìn nữa, ai dè tên đó thấy ánh mắt ta thì nở một nụ cười, một nụ cười cũng thật quen thuộc. Nhưng ta chợt lắc đầu, chắc không phải đâu, nếu là người đó thì nhất định phải đi tìm ta rồi, chắc tại lúc nãy bị tên Algol kia ép uống mấy li rượu nên đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Ta chỉ cần uống một li thôi cũng đủ say rồi, cũng may thân thể này trước đây uống được rượu nên vẫn cầm cự được
Nửa đêm buổi tiệc cũng kết thúc. Ta nhanh chóng rời đại điện trở về tẩm cung. Nhưng mới bước ra ngoài bỗng thấy choáng váng, trước khi mất ý thức ta cảm thấy có một vòng tay quen thuộc đỡ mình. Liệu có phải người đó không? Người ta đã tìm kiếm, đã mong đợi rất nhiều. Một người.....vô cùng quan trọng với ta