Sau khi rời khỏi Cố thị, Đỗ Minh Nguyệt liền bắt taxi đi đến Nhiếp thị tìm Nhiếp Hạo Nhiên. Bước vào đại sảnh Nhiếp thị, mọi nhân viên ở công ty không ai là không biết, Đỗ Minh Nguyệt chính là bóng hồng trong lòng tổng tài nhà họ.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi được nhân viên đưa lên đến văn phòng làm việc của Nhiếp Hạo Nhiên liền không chút kiêng nể bước vào bên trong. Lúc này trước bàn làm việc của Nhiếp Hạo Nhiên có vài người nam nhân đứng ở đấy nghe hắn ta phân phó gì đó, vừa nhìn thấy người mở cửa bước vào là Đỗ Minh Nguyệt thì Nhiếp Hạo Nhiên liền cho mọi người giải tán rời đi.
Đám người nhân viên rời đi, Nhiếp Hạo Nhiên khi này mới để ý đến Đỗ Minh Nguyệt đang đứng ngây ra ở cửa phòng.
“Minh Nguyệt, em đến tìm anh có việc gì sao?” Nhiếp Hạo Nhiên đứng dậy khỏi ghế đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt hỏi.
“Em, em, em đột nhiên cảm thấy muốn gặp anh nên đến thôi.” Đỗ Minh Nguyệt bị tiếng nói của Nhiếp Hạo Nhiên kéo ra khỏi trạng thái mơ màng.
Nghe Đỗ Minh Nguyệt trả lời xong, Nhiếp Hạo Nhiên cũng không nói thêm câu nào mà chỉ im lặng quay đầu bước ngược trở về bàn làm việc, trước khi ngồi xuống hắn vẫn không quên kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Ngồi xuống trước mặt Nhiếp Hạo Nhiên, Đỗ Minh Nguyệt trầm ngâm im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi.
“Anh Hạo Nhiên, công ty gặp vấn đề gì sao?”
“Sao em lại hỏi như thế?” Nhiếp Hạo Nhiên nghe Đỗ Minh Nguyệt hỏi chợt nhăn mày hỏi ngược lại cô.
“À không! Tại, tại vì hôm nay trước khi sang đây em có sang Cố thị tìm anh Hàn, nhưng trông anh ấy có vẻ như vừa gặp rắc rối gì đó thì phải?” Đỗ Minh Nguyệt nhớ lại sự cáu bẳn của Cố Hàn nói.
Câu trả lời của Đỗ Minh Nguyệt khiến cho Nhiếp Hạo Nhiên rơi vào trầm ngâm trong giây lát. Nét mặt chợt trở nên ngưng trọng nhìn thẳng vào mắt Đỗ Minh Nguyệt nói.
“Cố thị vừa gặp phải một vấn đề rất lớn! Có người đã xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của công ty Cố Hàn đánh cắp tất cả tài liệu và cùng đó đã phân phát toàn bộ tài liệu mật ra bên ngoài. Ngoài ra, công ty của cậu ta vừa mới bị mất một dự án lớn. Anh vừa biết được, người lấy đi dự án ấy là phó tổng tài của Tinh Không, cái công ty nhỏ đột nhiên trở nên vững mạnh.”
“Vậy, vậy anh Hạo Nhiên, anh giúp anh Hàn đi!” Đỗ Minh Nguyệt nghe Nhiếp Hạp Nhiên nói xong liền gấp gáp nói.
“Chuyện này... chuyện này thì anh không dám hứa chắc với em được.” Nhiếp Hạo Nhiên nghe lời nhờ vả của Đỗ Minh Nguyệt liền trở nên ngập ngừng.
“Tại sao chứ?” Đỗ Minh Nguyệt khó hiểu trợn mắt nhìn Nhiếp Hạo Nhiên.
“Vì anh có một dự án muốn hợp tác với Tinh Không, dự án này khá lớn nên có thể anh sẽ không thể đáp ứng em được.” Nhiếp Hạo Nhiên hơi áy náy nói. Thất vọng trước câu trả lời của Nhiếp Hạo Nhiên, Đỗ Minh Nguyệt ỉu xìu nói: “Vậy ư...”
Nhìn nét mặt thoáng hiện lên sự thất vọng của Đỗ Minh Nguyệt, Nhiếp Hạo Nhiên hắn khá bối rối chợt ngẫm nghĩ rồi lại tiếp tục nói.
“Một lát anh sẽ đến Tinh Không bàn hợp đồng với bên đấy. Nếu em muốn thì anh có thể đưa em đi cùng.”
“Thật ư? Yêu anh nhất!” Nghe Nhiếp Hạo Nhiên nói sẽ đưa mình đi cùng bàn hợp đồng thì Đỗ Minh Nguyệt liền ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
Rời khỏi ghế ngồi tiến đến ôm cổ hắn, cả hai nhìn thẳng vào đôi mắt của lẫn nhau với một tia mê đắm. Hơi thở trầm thấp nam tính của Nhiếp Hạo Nhiên như hoà quyện vào hơi thở của Đỗ Minh Nguyệt khiến cho cô bắt đầu có chút u mê. Cứ thể môi cả hai càng lúc tiến gần nhau hơn. Áp môi chính mình lên đôi môi nhỏ mềm của Đỗ Minh Nguyệt, Nhiếp Hạo Nhiên tham lam gặm nhắm sự ngọt ngào từ môi cô.
Sau khi môi lưỡi triền miên với nhau xong, rốt cuộc Đỗ Minh Nguyệt cũng có thể buông Nhiếp Hạo Nhiên ra, nhưng trong ánh mắt của cô đã hiện lên vài tia dục vọng.
Cùng lúc ấy, người thư ký từ bên ngoài rõ cửa sau đó bước vào. Người thư ký với trang phục nghiêm chỉnh, tay cầm theo cặp táp chứa những giấy tờ hồ sơ quan trọng hướng Nhiếp Hạo Nhiên nói.
“Nhiếp tổng, đến giờ chúng ta nên lên đường đến Tinh Không rồi ạ!”
“Được! Cậu ra trước đi, tôi ra ngay sau đây!” Nhiếp Hạo Nhiên liếc mắt hờ nhìn sang thư ký căn dặn.
Người thư ký rời đi xuống tầng hầm chuẩn bị xe trước rồi lái ra trước cổng lớn đại sảnh Nhiếp thị thì cùng lúc đó là Nhiếp Hạo Nhiên cùng Đỗ Minh Nguyệt từ bên trong đi ra bên ngoài rồi mở cửa xe bước lên.
Từ Nhiếp thị đi đến Tinh Không khá mất thời gian, ít nhất là phải mất nửa tiếng mới đến được Tinh Không. Nhưng do hôm nay đường khá đông nên bọn họ bị tắc nghẽn giao thông khiến cho đến trễ hơn dự kiến.
Đến được Tinh Không, đứng trước toà nhà to lớn thì lúc này Đỗ Minh Nguyệt thấy nơi này khá quen mắt, hình như cô ta từng nhìn thấy Bạch Nhật Hy đứng ở trước toà nhà này. Nhưng không ngờ bây giờ toà nhà này lại trở thành cái công ty trong vòng một thời gian ngắn mà trở nên lớn mạnh Tinh Không gì đó, Đỗ Minh Nguyệt thầm nghĩ.
Theo chân Nhiếp Hạo Nhiên bước vào bên trong Tinh Không, Đỗ Minh Nguyệt dáo dác nhìn khắp nơi bên trong công ty y như lần đầu đến Bạch gia. Điều ở Tinh Không làm cho Nhiếp Hạo Nhiên bất ngờ nhất là cả một công ty lớn đến vậy, mà không có bao nhiêu nhân viên cả.
Được một nhân viên cao cấp dẫn đường, Nhiếp Hạo Nhiên và Đỗ Minh Nguyệt đã có mặt trước cửa phòng tổng tài Tinh Không. Gõ cửa vài cái, không nghe tiếng đáp lại thì Nhiếp Hạo Nhiên lại tiếp tục gõ thêm lần nữa vào cửa thì có người ra mở cửa. Người ra mở cửa là một nhân viên nữ với vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người.
“Hai người là?” Người nhân viên nữ nhíu mày hỏi.
“Tôi là Nhiếp Hạo Nhiên tổng tài của Nhiếp thị, người hôm nay đến bàn dự án hợp đồng với tổng tài của Tinh Không.” Nhiếp Hạo Nhiên lịch sự giới thiệu nhưng trong lòng đã nổi lên hàng ngàn thắc mắc.
Tại sao người nhân viên này lại không biết hắn cơ chứ? Sáu đại gia tộc thực sự rất có tiếng tăm và ai cũng biết đến, cơ mà vẫn có người không biết đến hắn?
“Ra là Nhiếp tổng. Anh đến đây bàn dự án hợp tác thì có cần mang theo cả người không cần thiết theo bên mình hay không?” Người nhân viên nữ vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Cô!” Đỗ Minh Nguyệt nghe bản thân bị hạ thấp liền xù lông.
“Tôi dẫn ai theo đó là chuyện của tôi! Không cần cô quản, giờ thì vào báo với tổng tài nhà cô ra tiếp đón tôi đi.” Nhiếp Hạo Nhiên cau chặt mày lạnh nhạt nói.
“Tại sao tổng tài nhà tôi phải tiếp anh? Có chân không biết tự bước vào à? Hay anh cần người khiêng vào? Đến trễ mà còn làm càn!” Người nhân viên nữ không thua thế nói.
Bị lời nói của nhân viên nữ chọc tức, lẫn Đỗ Minh Nguyệt và Nhiếp Hạo Nhiên đều tức đến mức bốc hoả. Có ai đời nhân viên quèn lại cả gan nói chuyện với đối tác như thế hay không? Chưa kể, hắn đường đường là tổng tài của Nhiếp thị, người đứng đầu Nhiếp gia mà lại bị một nữ nhân viên quèn đối xử như thế thì hắn làm sao không tức cho được.
Thấy vẻ mặt như sắp bốc hoả đến nơi của Đỗ Minh Nguyệt cùng Nhiếp Hạo Nhiên thì người nhân viên nữ ấy cũng rất biết chừng mực mà không nói nữa mà chỉ quay đầu vào trong nói lớn cùng nhường đường cho hai người rồi rời đi.
“Boss, Nhiếp tổng và bạn gái anh ta đến rồi ạ! Hai người vào trong đi, boss đang bên trong chờ hai người đấy.”
Nói rồi liền rời đi, Nhiếp Hạo Nhiên và Đỗ Minh Nguyệt tiến vào bên trong gian phòng làm việc của tổng tài. Trố mắt trước sự hoành tráng của căn phòng, căn phòng này còn hoành tráng hơn gấp nhiều lần so với Nhiếp thị và Cố thị.
Ngồi xuống bộ bàn ghế chuyên dụng tiếp khách để bàn chuyện hợp tác. Cả hai ngồi chờ trong một khoản thời gian khá lâu mà vẫn chưa thấy người ngồi trên ghế đang xoay vào bên trong lên tiếng thì Nhiếp Hạo Nhiên liền khó chịu bất mãn lên tiếng trước.
“Có phải Chu tổng đã quá khinh thường người khác rồi không? Tôi đến lâu như vậy mà ngài vẫn không tiếp đón là như thế nào?” Nhiếp Hạo Nhiên đứng dậy khỏi ghế, vừa nói vừa tiếng gần đến bàn làm việc, nơi chiếc ghế da lớn đang xoay vào trong.
“Vậy Nhiếp tổng nói xem như thế nào mới là không khinh thường? Trong khi anh để cho tôi chờ hơn hai mươi phút?” Giọng nói ngọt ngào, trầm trong có chút quen thuộc vang lên. Chiếc ghế cũng dần dần xoay lại.
“Bạch Nhật Hy!?” Nhiếp Hạo Nhiên và Đỗ Minh Nguyệt cùng thốt lên trong sự ngạc nhiên.