Xuyên Nhầm Cuốn Sách Chưa Phân Thể Loại

Chương 1: Chương 1: Đây là đâu vậy?




Ngày 10/12/2106 tại phía tây thành phố Bắc Kinh trung quốc.

Trên một khu nhà khá bình thường nhưng không kém phần thoải mái do được một loạt cây cảnh trồng bên đường tạo cho không khí thêm phần mờ ảo mà nhẹ nhàng bởi sương sớm lẫn nắng mai ngoại ô thành phố.

Trong một căn nhà hai tần màu trắng xen kẻ lam ở khu hành chính Niên Đan, Trong một căn phòng đơn cạnh cầu thang tầng hai có một cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chăn.

“ Reng…reng..ren.g.r.e..ng…” tiếng chuông báo thức vang khắp phòng mà không thấy dấu hiệu được tắt, bỗng.

“ Bịch..Bốp..Rầm..m…” một loạt âm thanh ‘vui tai’ liên tiếp vang lên.

“Trời ơi..mới sáng mà không cho người ta ngủ là sao hả?....”một tiếng ngáy ngủ cáu gắt từ trong chăn truyền ra. mơ màng nhìn ngó khắp phòng tối om lại nhỏ giọng than, cô run lẩy bẩy do lạnh và nhẹ trèo lại giường quấn chăn.(linh: vâng! chính sác âm thanh khi nãy là do mỗ nữ nhà ta với tay tắt đồng hồ báo thức và ‘tiếp súc thân mật’ với sàn nhà ngay sau đó ạ!)

“Sao...sao mà hôm qua trời còn nắng mún cháy da mà sao tự dưng hôm nay lạnh dữ vậy chứ?. Còn hai tháng nữa mới đến mùa đông kia mà.” Vừa run lẩy bẩy nói cô ấy vừa tìm chỗ bật đèn.

“cạch”lần mò mãi mới thấy đầu giường có nơi bật đèn , vì aanhs sáng đột ngột nên cô chớp mắt để thích ứng với ánh sáng sau đó bắt đầu 'ngó nghiên' nghiên cứu nơi lạ lẫm trước mắt.

“Ách?!.” Ngước lên nhìn;

“ Lạ nha sao hôm nay đèn phòng mình ngộ vậy nhỉ? chẳng lẽ đèn hỏng sao? nếu không sao ánh sáng lại chói như vậy?..” cô ngước mắt lên nhìn, không nhìn thì thôi nhìn rồi muốn tự tát mình vài phát xem mình tỉnh chưa.

“Này...này..không vi diệu như vậy chứ? Phòng mình rõ ràng trần nhà có gắn đèn chùm để dễ điều chỉnh ánh sáng khi ngủ mà sao giờ tự dưng biến thành đèn quỳnh quang là thế nào? vậy mà thấy chói như vậy cứ tưởng đèn bị hỏng, tường rõ ràng tháng trước mới sơn lại màu nho yêu thích bỗng ngủ dậy biến thành màu lam?ừ lam cũng thích nhưng đang ngủ thì làm sao nó đổi màu được nhỉ?” hoang mang nha.

“Ế còn cái thảm lọc vừa mua hôm qua thế quái nào biến mất? Sàn đá hoa cương cũng biến thành sàn gạch lại là chuyện gì chứ? Còn có..còn có.ách...phòng ta khi nào lại trống thế? Tủ đồ đâu? kệ sách? Cả em laptop yêu quý nữa????”hàng triệu câu hỏi hiện lên trong đầu.

================Ngoài lề thắt mắc======================

linh: mỗ nữ ngươi phát bệnh rồi sao, phòng ngủ mà đòi hỏi chi dữ vậy? *cau mài*

Mỗ nữ: chứ ngươi có thấy phòng ai trống thế chưa? *giận dữ*

linh: thế cái phòng này tên gì? *khinh bỉ*

Mỗ nữ: dĩ nhiên là...*im bặt*

linh: sao? ta nói cho nghe nè!! đây là PHÒNG NGỦ đó chụy *nhấn mạnh*

Mỗ nữ: nhưng không đến nỗi trống như vậy chứ *nhỏ giọng*

linh: dạ! chụy ạ!! tử đồ dĩ nhiên ở phòng thay đồ *hít sâu* , còn laptop dĩ nhiên ở phòng đọc sách rồi hừ !.

Mỗ nữ: nhưng chẳng lẽ phòng ngủ chỉ để ngủ thôi sao?

linh:.....chẳng lễ để chơi?.....*cạn lời*

giải thích nhỏ: vì má Lam sợ mỗ nữ nhà ta chơi game không ngủ và chẫm trễ việc học nên chia phòng ra để hai anh em cùng dùng. tránh 'tệ nạn' giành laptop nên 'đành' vậy. nên thật như lời mỗ nữ trên “phòng ngủ chỉ để ngủ thôi!” ~(=@=)~

=====================ta chạy đảo lại===================

“À điện thoại..”lay hoay kiếm, lục tung cả giường nhưng lại nhìn thấy nó đang sạt cách giường không xa trên chiếc bàn con hình bầu dục.

“Thế quái nào cái điện thoại cùng hiệu oppo nhưng rõ ràng cái này oppo R9, còn ta vừa mới đổi cái oppo R9 plus rồi kia mà?” với lấy lật qua lại xem như xem ‘gạch’ vậy đó.

Cô ngơ ngác nhìn căn phòng xa lạ rồi lại nhìn chiếc điện thoại không phải của mình với những câu hỏi bay đầy trong đầu. Rồi như khẳng định mà bật điện thoại, xem lịch.

Ngày 10/12/2106

06:22

“kỳ quái, thoe như di động hiển thị thì đúng với thói quen hàng ngày của mình rồi mà, hôm qua là mình đi ngủ lúc 22:12 tối 09/12/2106 là hôm qua ở thành phố Tokyo Nhật mà, hôm nay đồng hồ báo thức đúng giờ mình dậy đi học là đúng rồi nhưng tại sao mình lại suất hiện trong căn phòng xa lạ này? Hay bị bắt cóc? Nhưng không bị trói, hay mình qua nhà bạn ngủ mà quên? Nhưng rõ ràng không có nhà đứa nào như vầy hết!”.nghi vấn càng thêm dày đặc trong đầu, hoang mang trong lòng nhưng lại cố giữ bình tĩnh phân tích hoàng cảnh trước mắt này...

“Vậy đây là đâu?” cô nghi hoặc nhìn xung quanh rồi lại nhìn điện thoại.

“A....thế nào lại là ngày tháng tiếng trung vậy nè? Còn có toàn là thông tin của ai vậy chứ? Điện thoại của mình đâu? Điện thoại này của ai? Chẳng lẽ thời gian quay ngược? Nhưng ít ra mình cũng phải ở Nhật chứ sao tự dưng mới ngủ một giấc bay qua trung được ???!.” khi nhìn kỹ lại điện thọai thì cô càng hoảng hốt hơn.

chuyện gì sảy ra vậy chứ? tại sao mình chỉ vừa ngủ một giấc là tất cả như thay đổi hết là sao....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.