Sở Phù ánh mắt kiên định: “Như vậy, Hà tiên sinh, chờ lát nữa đi tiệc tôi giúp anh chắn rượu!”
Hà Khải Thịnh có chút kinh ngạc: “Cái gì?”
Sở Phù lời lẽ chính đáng nói: “Hà tiên sinh anh một ngày hôm nay chưa ăn gì đúng không? Lúc trước còn bị đau dạ dày nữa, không thể uống nhiều rượu......”
“......” Hà Khải Thịnh nhìn nữ hài thần sắc kiên định, trong lòng buồn cười, lại phảng phất như có nước ấm chảy qua, “Không cần.”
Hắn có chút dở khóc dở cười, không hiểu nàng sao tự dung lại nghĩ như vậy... Hắn lớn lên cao lớn lại còn già như vậy mà, ân, cần người bảo hộ? Vốn là hắn nên tới bảo hộ nàng.
“Nhưng mà Hà tiên sinh, anh làm như vậy đối thân thể không tốt!” Sở Phù dưới tình huống như vậy càng kiên trì, “Tôi lúc trước chính là không nghe lời cha mẹ khuyên bảo, thân thể bắt đầu có điểm không thoải mái cũng không thèm để ý, không hảo hảo ăn cơm, không nghỉ ngơi đúng hạn, cuối cùng mới ——!”
Nàng hai tròng mắt ươn ướt động lòng người, mang theo một chút chờ mong cùng cầu xin: “Tôi không mong có một ngày phải tới bệnh viện đi thăm anh! Tuy rằng rất xin lỗi, nhưng là thân là bạn gái, thỉnh cầu nho nhỏ này vẫn mong Hà tiên sinh hảo hảo suy xét......”
“Như vậy, em muốn dùng cái gì trao đổi?”
“Hả?” Sở Phù ngẩn người.
“Tôi nói,“ Hà Khải Thịnh ánh mắt có chút ôn nhu, “Nếu muốn tôi làm theo thỉnh cầu của em, như vậy, em cũng nên đáp ứng tôi một cái thỉnh cầu, đúng không?”
Sở Phù trợn tròn hai tròng mắt, tựa hồ đã chịu kinh hách: “Này, cái này......”
Nàng trong lòng nói: Thân thể là của anh! Tốt cũng tốt cho anh! Còn muốn bà đây ăn thiệt mà trao đổi!
Nhưng trên thực tế, nàng lại do do dự dự mà đáp ứng: “Nếu, không phải cái yêu cầu gì quá đáng tôi làm không được......”
“Tên của tôi, Hà Khải Thịnh.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Hộ khẩu khải, ngày thành thịnh. Về sau, em gọi tên tôi đi, đừng Hà tiên sinh mãi.”
“Hà tiên sinh?” Sở Phù thật không nghĩ tới nam nhân này sẽ như vậy!
Nàng bất quá là vì thân thể hắn lo lắng, yêu cầu hắn ăn một chút, vậy mà bị nam nhân này giáp mặt giới thiệu tên.
Đang yên đang lành giới thiệu tên làm gì vậy ông nội?
Nàng làm bộ bối rối, có chút lắp bắp mà kêu: “Gì, Hà Khải Thịnh?”
Nam nhân ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng, không nói lời nào.
Sở Phù dưới ánh mắt chuyên chú của hắn, có chút không được tự nhiên mà xê dịch thân mình, nàng cuối cùng cũng ý thức được vị này đến cùng là đang muốn làm gì.
Hắn là mong nàng gọi hắn thân mật một chút.
Sở Phù thử nói: “Khải, khải thịnh?”
Nam nhân như cũ yên lặng nhìn nàng, đối diện ánh mắt nghi hoặc cùng khó tin của nàng là biểu tình mà Sở Phù tự biên dịch ra là biểu tình mong đợi, cổ vũ nàng gọi tên hắn thân thiết hơn nữa.
Sở Phù vẻ mặt đau khổ, rối rắm cực kỳ. Nàng đây là lần đầu tiên xưng hô với đàn ông thân mật như thế, không chỉ là lần đầu của Văn Tiểu Tiểu, ngay cả Sở Phù nàng cũng là lần đầu.
Mặt nàng như nóng rực lên, ngại đến mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Thịnh?”
Lúc sau, con ngươi hắc trầm tựa hồ phát ra tinh quang, khiến Sở Phù nhịn không được mà tránh né ánh nhìn sáng lạn của hắn.
“Tốt.,“ Nam nhân nhẹ giọng đáp, hắn động tác cực nhanh mà ấn chuông gọi phục vụ, “Mang cho tôi một phần......”
Hắn quay đầu nhìn về phía Sở Phù: “Lần trước em mang cháo cho tôi, là cháo gì?”
“Hả? Cháo củ từ nấu câu kỷ tử......”
Hà Khải Thịnh quay đầu: “Được, đưa đến một phần cháo củ từ câu kỷ tử.”
Hà Khải Thịnh lại quay đầu đối diện với ánh mắt lên án của Sở Phù, giọng mang theo bất đắc dĩ nói: “Lát nữa em giám sát tôi ăn, như thế nào?”