Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 40: Chương 40: Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh (10)




Vốn dĩ nghe được Sở Phù nói “so với những người đi phòng tập thể thao luyện ra không giống nhau”, Thân Dục Chi có chút tự hào quỷ dị, nhưng nghe đến nữ hài nhỏ giọng lẩm bẩm nói “Không mệt”, hắn cảm thấy mình rất bất đắc dĩ.

Hắn vẫn luôn là ẩn nhẫn tính tình, ngày hôm qua từng bước một, hoàn toàn là chiếu cố đến cảm quan hưởng thụ của nữ hài, tự nhiên là biết cô là lần đầu tiên.

Hắn tròng mắt giật giật, ngón tay giật vài cái, cảm nhận được hơi thở bên cạnh nháy mắt đi xa, mở hai mắt.

Người kia đôi mắt sáng ngời mang theo một chút không được tự nhiên, tầm mắt nhìn hắn chột dạ chợt lóe qua.

—— hắn nhìn Sở Phù, bỗng nhiên cảm thấy, chân chính bị làm cho mệt mỏi lần này, là hắn.

Sở Phù bị ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm, hơi có chút thẹn quá thành giận: “Ngày hôm qua xem còn chưa đủ sao?!”

Chờ đến khi lời nói thốt ra rồi, cô lại trong nháy mắt kẹt lại ——

Cô lại vừa nói cái ngu xuẩn gì rồi!

Sở Phù cảm thấy, mình ở thế giới này hoàn toàn không có chút phong phạm ảnh hậu thông minh trí tuệ nào, mà hoàn toàn là một cái đồ ngu ngốc!

Chẳng lẽ là nhập diễn quá sâu, làm cho chính mình chịu ảnh hưởng?

Sở Phù vội vàng mở miệng cứu vớt: “Khụ, tối hôm qua thật là vạn phần cảm tạ đại huynh, ta không có gì báo đáp, đành phải dâng lên đôi vé vào cửa ngày hội giao lưu âm nhạc quốc tế, mong huynh nhận lấy lòng thành của ta!”

Đại hội giao lưu âm nhạc quốc tế mỗi mười năm cử hành một lần, tổng cộng ba ngày, nói là giao lưu không bằng nói là các quốc gia này cứ mười năm sẽ để các thiên tài kiệt xuất trong giới âm nhạc diễn tấu với nhau một lần.

Nói như vậy, đều là mời một ít người cùng sở thích lại đây nghe, người khác muốn lấy vé vào cửa, nhưng không dễ dàng.

Nếu có thể tham gia một lần, trong xã hội thượng lưu đế đô, có thể nói là một sự tình có mặt mũi.

Vũ Khuynh Thiền cũng là được người ta tặng hai tấm vé vào cửa. Vốn là tính cùng Lý bá đi, nhưng hiện tại cô không một xu dính túi, đành phải nhịn đau mà lấy ra.

Thân Dục Chi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.

Hắn thần sắc lãnh đạm mà ngồi dậy, trên cao nhìn xuống mà nhìn Sở Phù đang giấu mặt dưới chăn, thanh âm bình đạm, mang theo một tia khàn khàn như mới vừa tỉnh ngủ: “Em định như vậy sao?”

Sở Phù sửng sốt, “Không vậy thì sao bây giờ?”

Phải biết rằng đệ đệ hắn cũng đã thèm muốn tấm vé này thật lâu, chưa kể, chỉ cần nàng nói muốn nhượng lại, cũng không biết có bao nhiêu thế gia, vì cho hài tử một cơ hội có chỗ đứng trong giới thượng lưu, sẵn sàng trả giá cao vì cặp vé này.

Cứ như vậy đem nó đưa ra đi, hắn còn có cái gì bất mãn?

Huống chi, cô là cảm thấy chính mình đuối lý mới làm như vậy, nếu thật tính lên, thật đúng là hắn có thể chấp nhận rồi dễ dàng trốn tránh trách nhiệm lần này.

Chân chính có hại, vẫn là cô......

Ngược lại, cô cư nhiên như vậy, muốn phủi sạch quan hệ với mình? Thân dục chi tâm thực hụt hẫng.

Từ nhỏ đến lớn, chẳng sợ hắn không làm gì, hắn cũng là tiêu điểm trong mắt mọi người.

Sau này lớn lên chút nữa, càng bị nhiều nữ nhân cuốn lấy, nhiều lần cự tuyệt đều khó có thể giải thoát.

Cho nên hắn mới trốn đi bộ đội, tìm chút thanh tĩnh.

Sau đó mới dần dần bị công việc hấp dẫn, tự mình ý thức được trách nhiệm của một quân nhân, nghiêm túc tu dưỡng.

Cũng không phải hắn cho rằng nữ nhân đều muốn hắn.

Chỉ là loại cảm giác bị người ghét bỏ này, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hắn nhìn Sở Phù bộ dáng cảnh giác, lời nói buột miệng thốt ra: “Em không phải là muốn ta bảo hộ em sao? Ta cảm thấy hai từ bảo tiêu không tốt lắm, không bằng, làm bạn gái của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.