Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 44: Chương 44: Công chúa dương cầm: Quân thiếu, chào anh 14




Dung Lộ Lễ phớt lờ ánh mắt lãnh khốc như muốn giết người của Thân Dục Chi, tò mò nhìn Sở Phù đang nằm trên giường ngủ đến mê mệt.

Nhìn vóc người nhỏ bé yếu ớt của cô gái nhỏ, lấy tố chất phán đoán chuyên nghiệp của Dung Lộ Lễ, con gái nhà người ta cùng lắm là mới vừa thành niên thôi.

Mà dựa lão đại 28 mùa xuân đã trôi qua, có thể coi như trâu già gặm cỏ non đi?

Bất quá em gái nhỏ đúng là rất xin đẹp, da thịt trắng nõn mỏng manh đến xuyên thấu, thân thể thon dài mềm mại, ngũ quan tinh xảo, dù đang bệnh nhưng cũng mang lại cho người khác một tia mỹ cảm khác thường.

Dung Lộ Lễ tay chân lanh lẹ làm một ít kiểm tra đơn giản, bước đầu đưa ra kết luận, “Phỏng chứng là bị tác dụng phụ của dược vật, xem hô hấp thì hình như sưng họng, cảm lạnh...”

Hắn giương mắt nhìn Thân Dục Chi. Ha ha, con gái nhà người ta cảm lạnh chắc chắn là do Thân Dục Chi ngày hôm qua...

Cái nam nhân muộn tao (ngoài lạnh trong nóng) lãnh đạm này, thật đúng là con mẹ nó quá không thương hương tiếc ngọc.

Đến cuối cùng đều sướng trên thân hắn, ban đầu sao còn muốn tiểu cô nương yếu đuối như thế kia chịu khổ!

Dưới ánh mắt khiển trách của Dung Lộ Lễ, Thân Dục Chi thần sắc nhàn nhạt, hắn cảm thấy Sở Phù là người làm việc cho quốc gia nhưng thân thể lại quá yếu!

Cũng chỉ là bị ngâm trong nước lạnh một chút mà đã cảm mạo, như bọn họ mùa đông khắc nghiệt ngâm dưới nước lạnh cũng không gặp chuyện gì, trong lòng yên lặng tính toán, đợi hoàn thành nhiệm vụ mang tiêu cô nương đi huấn luyện một lần.

Thân Dục Chi cúi người bế cô gái lên, nói “Đi“.

Đến khi Sở Phù tỉnh lại, cô đã ở một nơi xa lạ hoàn toàn.

Cô duỗi eo, cảm thấy cả người ngập trong mềm mại, híp mắt, ôm chăn cọ cọ, không muốn rời giường.

Nằm một hồi, cảm thấy thật sự không thể ngủ thêm nữa, cô mới chậm rì rì xoa mắt ngồi dậy.

Căn phòng bài trí rất đơn giản gọn gàng, nhìn giống như là phòng của đàn ông. Giường đệm trải khăn ga giường màu xanh da trời xám, chăn bông gối đầu cũng là một màu trầm như vậy, đại biểu cho tính cách bình tĩnh nghiêm cẩn của chủ nhân.

Nhưng mà xem phương diện khác, tên này tuyệt đối là một đại muộn tao.

Sở Phù lặng lẽ rút ra kết luận như vậy.

Cả người lúc này sạch sẽ thoải mái, khi ấy tuy mọi thứ rất mơ hồ nhưng lúc trước người vẫn dính nhớp mồ hôi, đại khái là có người rửa sạch qua. Cúi đầu, trên người là một bộ váy ngủ hồng nhạt, mềm mại rộng rãi, rất thoải mái.

Sở Phù cảm thấy mình ngủ đến choáng váng rồi, phản ứng đầu tiên không phải là ai thay quần áo cho mình, không phải là ai tắm rửa cho mình, mà là quần áo trên người thật thoải mái không biết mua ở đâu...

“Tiểu Thiền tỉnh rồi sao?” Từ cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

Sở Phù vừa nhìn thấy bà, ký ức trong đầu đã ùa ra, xuất hiện những thông tin liên quanđến người phụ nữ này: Phùng Lan Tri, mẹ Thân Dục Chi và Thân Hoa Chi, một phụ nữ vừa ôn nhu mỹ lệ lại hoạt bát vui vẻ.

Từ nhỏ Vệ Khinh Thiền đã được gia đình bá mẫu hàng xóm này quan tâm chăm sóc, vì hai người chỉ có hai đứa con trai, vẫn luôn muốn đem Vệ Khinh Thiền phấn nộn đáng yêu về nhà nuôi, muốn trong nhà cũng có một áo bông nhỏ tri kỷ như vậy.

Cho nên, khi phát hiện con trai thứ hai nhà mình thích đối phương, truyền thụ cho hắn không ít kinh nghiêm truy thê, cũng là kinh nghiệmdo hai người họ xem tiểu thuyết ngôn tình với phim truyền hình sáng chủ nhật tích lũy được.

Chỉ là bà không ngờ, người bà cho rằng là tức phụ tương lai của con trai út, lại bị đại nhi tử chán ghét nữ sắc kia nhặt về nhà.

“Dì?” Sở Phù vẻ mặt mê mang, “Đây là đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.