Sở Phù hết sức vừa lòng với cuộc sống một tuần nay.
Trước kia cô cũng học một chút dương cầm, nhưng cũng chỉ đủ để qua bài kiểm tra của giáo viên, sau này nhà xảy ra chuyện cũng không luyện tiếp, chưa đến trình độ cao như Vệ Khinh Thiền.
Sau khi tiến vào giới giải trí, trong profile cũng có ghi sở thích là chơi đàn, nhưng ít khi được nhắc tới.
Thời gian này, được ung dung yên tĩnh luyện đàn khiến Sở Phù nghĩ đến khoảngthời gian thoải mái dễ chịu trước kia.
Nhưng mà sự yên tĩnh hiếm có này nhanh chóng bị người phá vỡ.
Nam nhân đột nhiên xuất hiện ở nhà cũ Vệ Khinh Thiền, hơi thở gấp rút.
Tiến đàn dừng lại, Sở Phù nghiêng đầu, gương mặt ôn hòa nhìn hắn, “Thân Hoa Chi? Anh làm gì mà vội vã như vậy?”
Thân Hoa Chi thở sâu vài hơi, nhìn nữ hài một thân bạch y yên lặng ngồi trước dương cầm.
Từ năm mười tuổi, hắn đã thích cô.
Cho đến tận bây giờ.
Vẫn không hề thay đổi.
Làm sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?
Hắn nhớ tới thần sắc nghiêm nghị của người mẹ từng duy trì ủng hộ hắn theo đuổi Vệ Khinh Thiền, “Hoa Chi, tiểu Thiền không thích con, đã lâu như vậy, con cũng nên buông xuống đi.”
Hắn mê mang, vì sao lại như vậy?
Rõ ràng người vẫn luôn biết tiểu Thiền với hắn không có loại tình cảm kia, vì sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?
Nghĩ mãi, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến, nhất định là cô đã nói gì với mẫu thân.
Cô phiền chán hắn sao?
Sở Phù nhìn nam nhân đứng thất thần trước mặt mình, đứng dậy, có chút lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao? “
Thân Hoa Chi rủ mắt, trầm mặc.
Chính là phần ôn nhu này mới khiến hắn một mực mê luyến đến đắm sâu. Dù là biết cô chán ghét hắn, hắn cũng không dám làm gì, chính là hắn luôn cố chấp mê luyến không dứt được. Hắn cũng muốn hỏi cô, vì sao lại chán ghét hắn như vậy.
Còn một tháng nữa cô sẽ đi đến M quốc tham dự đại hội dương cầm, dù tiểu thiền đã được học viện âm nhạc Vienna thông tri, nhưng tham gia một giải thưởng quốc tế, hắn không muốn cô bị phân tâm.
Thân Hoa Chi nở một nụ cười ôn nhu như mọi ngày, “Không có gì, chỉ là lâu không gặp, rất nhớ em.”
“Thì ra là như vậy.” Sở Phù nhẹ nhàng đáp trả, tựa hồ lời nói của Thân Hoa Chi chỉ là lời nói bình thường, không nhìn thấy phân tình cảm kia, “Anh cũng không cần gấp như vậy, dù sao về sau cũng sẽ gặp lại.”
Cô tiến lên rót cho Thân Hoa Chi một ly trà, hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ thon dài.
“Tôi sẽ đi xem em thi...”
Thân Hoa Chi nghe cô nói vậy thì đáp lời. Nhưng vừa nhìn cô, ánh mắt không tự giác nhìn vào phần cổ trắng nõn kia, giọng nói không cách nào thoát ra được, sắc mặt biến đổi...
Dấu vết trên cổ kia...
Thân Hoa Chi luôn thủ thân như ngọc vì Vệ Khinh Thiền, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy, loại dấu vết này, nhìn thế nào cũng thấy không đúng.
Thân Hoa Chi híp mắt cẩn thận nhìn.
Thân Hoa Chi có học qua một chút y học cơ bản, vốn là vì muốn chiếu cố nữ hài mình yêu thích, tiểu thiền thể chất mãn cảm, da thịt cũng mỏng manh, hơi mạnh tay cũng có thể để lại dấu vết mấy ngày không tan.
Lại là vị trí mẫn cảm như ở cổ, đây tuyệt đối không phải là vết dị ứng hay va đập gì cả.
Là ai làm ra chuyện này!
Phẫn nộ sắp chôn vùi lý trí, nhưng là đối diện ánh mắt mê mang lo lắng của nữ hài, lửa giận trong lòng lại bị dập tắt.
Hắn vẫn là tự mình điều tra đi.
Nếu hỏi cô, nói không chừng sẽ gợi lên hồi ức không tốt...