Sở Phù cắn răng, nắm chặt súng lục đã gắn ống giảm thanh trên tay, giơ lên, ngắm vào tên phản bội bỉ ổi đang lén lút chuẩn bị ám toán Vệ Thanh.
Mắt nhắm lại, kéo chốt an toàn, hết thảy mặc cho số phận.
Sở Phù hiện tại cách nam nhân kia khoảng 30 mét.
Khoảng cách này với người thiện chiến và được huấn luyện đặc thù như Thân Hoa Chi, cơ hồ là bách phát bách trúng, nhưng đối với người chỉ đơn giản học chơi chơi qua như Sở Phù, đã là một khoảng cách khó khăn.
“Phốc...”
Âm thanh đạn từ nòng súng găm sâu vào da thịt người vang lên, đối phương cũng là người thập phần có kinh nghiệm, lập tức cầm súng nhắm vào phía đạn bắn ra, “Phốc phốc phốc” mấy viên đạn liền vụt tới.
“Con mẹ nó!”
Sở Phù bất chấp phá tan tính cách nhân vật, há mồm một câu, vội vàng lăn mình, đạn bắn vào thân cây, mà Sở Phù lúc này đã an toàn trốn vào một bụi cây um tùm gần đó.
Người bên kia chỉ thấy một bóng người đứng gần phía bọn họ ôm cơ thể chạy đi, sau đó gục thẳng xuống đất, nhưng bọn họ cũng không thể quản người này mà chú ý đến phương hướng đạn bắn ra vừa rồi, đồng thời vẫn tiếp tục dồn lực chú ý và hỏa lực vào địch nhân.
Súng ống đạn dược mang trên người không còn nhiều, nếu không tiết kiệm thì sẽ không chống đỡ được đến lúc ấy.
Viện trợ của địch nhân ở rất gần, cũng sắp đuổi kịp,nếu không thể tận dụng thời gian ngắn ngủi này phá vòng vây, hậu quả chính là chết không có chỗ chôn.
Bọn họ không can tâm!
Từ bỏ thân phận, mai danh ẩn tích, ẩn núp bên người địch nhân nhiều năm như vậy, thân nhân cũng không dá đi gặp, sao có thể ở giây phút quyết định cuối cùng, chấp nhận thất bại trong gang tấc?
Sở Phù nhìn bộ dáng gian nan của bọn họ, cũng biết đại khái là đạn dược cạn kiệt rồi. Những người này cùng Thân Dục Chi và Vệ Thanh quen biết, nhất định là người của quốc gia.
Cùng bọn họ đối địch, kẻ thù bên kia chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Sở Phù vừa rồi là lần đầu tiên “giết người”, không tránh khỏi khẩn trương, nhưng cũng không có cảm giác sợ hãi bất an, mà ngược lại có chút hưng phấn.
Không phải vì giết người, mà là vì cứu người.
Cô ở nơi tối tăm, đem súng lục màu bạc hướng về phía địch nhân đang lẩn núp trong rừng cây.
Khoảng cách hơn trăm mét, đã vượt qua phạm vi xạ kích của khẩu súng.
Nhưng không sao, ý đồ của Sở Phù, cũng chỉ là muốn gây quấy nhiễu cho đối phương, những người này trong nguyên tác chính là những người đã cướp đi tính mạng của Vệ Khinh Thiền và Thân Dục Chi, giờ lại muốn cả mạng của Vệ Thanh.
“Phốc phốc phốc!”
Súng lục tổng cộng có thể bắn ra năm phát đạn, vừa rồi bắn trúng phản đồ dùng một phát, dư lại bốn phát!
“Hả? Cái kia phương hướng không phải ——”
Người kia là đang muốn giúp bọn hắn?
Cho dù kinh ngạc, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng phối hợp, nhân lúc địch nhân chuyển hướng chú ý về người bí ẩn kia, nhanh chóng tấn công, bao gồm cả Thân Dục Chi và người trung gian kia, hơn mười người đối phó hơn hai mươi người bên đối phương.
Chỉnh đốn xong, bọn họ liếc nhìn nhau lại nhìn Thân Dục Chi, cũng chưa nghĩ tới người này cư nhiên sẽ trẻ tuổi như vậy!
Hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để ôn chuyện, đại hán tục tằng vẫy tay gọi bọn họ lên xe, thân dục chi xoay người, hướng tới nơi Sở Phù ẩn thân vươn tay: “An toàn rồi.”
“Từ từ đã huynh đệ! Người kia có mờ ám, hắn là người của ai còn chưa biết, còn muốn giết người của chúng ta!” Một người trong đó kinh hô, hắn không rõ vì sao người kia lại muốn giết huynh đệ của mình, sau đó lại quay ra giúp đỡ.
“Không,“ Thân Dục Chi lắc đầu, hắn mở miệng, thanh âm mang theo vài phần ôn nhu, “Đó là, người của tôi.”