(12) Bóng người thần bí
Nữ hài mềm mại giống như phi yến lao vào lòng hắn, khiến hắn lui về phía sau nửa bước. Hà Khải Thịnh động cũng không dám động, cách một lớp áo khoác nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cô nàng mềm mại ấm áp.
Thân mình nhỏ bé dán vào lồng ngực, Hà Khải Thịnh muốn nghe theo bản năng mà duỗi tôiy ôm lấy được thân mình đang không ngừng run lẩy bẩy của nàng, nhưng lý trí còn sót lại nhanh chóng ngăn cản động tác của hắn.
—— không được.
—— hiện tại không thể!
Hà Khải Thịnh hai mắt đen trầm cúi đầu, có chút không muốn buông nàng ra.
Hiện tại, hắn không có cách nào quang minh chính đại mà làm ra động tác thân mật với nàng.
Hơn nữa, cô còn quá nhỏ.
Chỉ cần chờ đến 22 tuổi, hắn liền ——!
Vệt nước mắt ấm nóng của nầng thấm đãm trên bộ tây trang được may thủ công, qua tầng áo mà thấm vào trong long Hà Khải Thịnh, đem trái tim vốn lạnh băng cứng rắn của hắn làm cho mềm mại.
Lúc này biểu tình Hà Khải Thịnh bất giác trở nên nhu hòa hơn. Hắn nhấp môi, có muôn vàn lời an ủi muốn nói ra, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng sờ đầu nàng một cái, khẽ nói: “Không sao rồi.”
Giọng nói nam tính và kiên định, ẩn chứa sức mạnh khiến người tôi tin phục.
“Tôi...... Thật xin lỗi, lại để Hà tiên sinh nhìn thấy tôi chật vật thế này......” Sở Phù thân mình run rẩy, ngẩng đầu, nỗ lực nở một nụ cười.
Sở Phù thoạt nhìn chật vật nhưng cả người lại mang theo ý vị phong tình khiến người ta muốn chà đạp, khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, môi phấn nộn mang theo dấu răng, vạt áo hỗn độn. Hà Khải Thịnh quay đầu, nhanh chóng thoát thân đi ra cửa: “Đến bãi đỗ xe, chờ tôi.”
Hắn đi thẳng ra ngoài.
Sở Phù nhìn nam nhân bóng dáng vững vàng không khỏi mỉm cười.
Tuy nói diễn kịch không nên bỏ ra chân tâm, nhưng một nam nhân tính cách như Hà Khải Thịnh cũng thật sự không tồi đâu.
Cô cẩn thận thu thập đồ đạc, đóng cửa kỹ, hướng văn phòng tầng 10 mà đi đến.
Bởi vì chỉ có một tầng, thang máy hiện tại lại ngừng ở lầu một, Sở Phù cũng liền quyết định đi cầu thang bộ. Chuẩn bị xoay người đi ra của văn phòng, Sở Phù bỗng nhiên thấy một bóng người từ văn phòng bí thư cách vách lóe ra, sau đó nhanh chóng biến mất sau cầu thang.
Sở Phù ở trong lòng nghĩ, lại có ai muốn bày trò đây, nhanh chóng đóng cửa lại, đi thang máy thẳng đến bãi đỗ xe.
Hà Khải Thịnh đứng chỗ giao giữa cầu thang bộ và thang máy trong bãi đỗ xe, dáng người đĩnh bạt, mang theo cảm giác an toàn.
Hắn thấy Sở Phù xuống dưới, liền xoay người đi lấy xe.
Sở Phù nhìn thấy hắn thì hơi sửng sốt, sau đó chạy theo.
Nam nhân này thật là......
Hà Khải Thịnh lo lắng cô không biết xe của hắn nên sẽ không tìm thấy vị trí, còn lo không biết cô xuống bằng thang máy hay đi thang bộ cho nên cứ đứng mãi ở đó chờ.
Lúc này đây, Hà Khải Thịnh cũng không trực tiếp lên xe, mà là mở cửa ghế phụ, lấy tay chống nóc xe phòng để cô vào.
Động tác có chút gượng gạo, Sở Phù giương mắt nhìn nam nhân biệt nữu trước mắt. Đây chắc là lần đầu tiên hắn đối nữ tử làm ra hành vi như thế này đi?
*”biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên). Ở đây cụ thể là tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
Sở Phù cười trộm, thật đúng là ngây thơ đến đáng yêu.
Cô dịu ngoan mà ngồi xuống, nhìn xe hướng tới nhà cô phương hướng chạy tới.
Nam nhân muộn tao băng lãnh một khi động tình.... thật đúng là......
Sở Phù trong lòng có chút ngọt ngào.
A a không được! Cứ nghĩ ngợi mãi, sẽ bị mê muội mất——
Bất quá, cô vẫn nghĩ người trước mặt đang ấp ủ âm mưu trong lòng......
Sở Phù nghĩ nghĩ, quyết định trước đem sự việc lúc nãy nói cho Hà Khải Thịnh: “Cái kia, Hà tiên sinh, lúc tôi vừa mới xuống cầu thang có thấy......”