Edit: Reeu
Beta: Xanh bị thúc deadline.
Tô Cẩn Hồng cầm hộp đồ ngọt bỏ vào trong ngăn bàn của Lâm Miên Miên, sau đó chạy như bay về phía nhà ăn.
“Sao anh giờ mới đến? Chúng em ăn xong rồi!” Lý Ngọc An lớn tiếng phàn nàn.
Tô Cẩn Hồng vừa ăn ngấu nghiến vừa trả lời mơ hồ với Lý Ngọc An: “Có chút việc.” Trong lòng lại có chút lo lắng phản ứng của Lâm Miên Miên khi nhìn thấy tờ giấy nhớ.
Trong phòng học, Lâm Miên Miên chuẩn bị lấy quyển sách ngữ văn từ ngăn bàn ra để học thuộc một chút, tay ở trong ngăn bàn đang mò mẫm...
Ô, cái gì vậy?
Lâm Miên Miên nhìn vào trong ngăn bàn, là một túi đồ ngọt, bên trong có ba hộp nhỏ, ở mặt trên còn dán một tờ giấy nhớ.
Nhìn chữ viết quen thuộc trên tờ giấy nhớ ghi lời xin lỗi ngắn gọn, trong lòng Lâm Miên Miên rất phức tạp không biết nên tức giận hay nên vui vẻ.
Nói cậu ta không có tâm nhưng vẫn còn biết đưa đồ ngọt, nói cậu ta có tâm nhưng lời xin lỗi chỉ viết đúng 9 từ? Trong đó 6 từ là tên của mình và cậu ta...
Quên đi, nếu đồ ngọt đúng loại mình thích thì mình sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta. Lâm Miên Miên quyết định thuận theo ý trời.
Vừa mới ăn một miếng, eo ơi! Vị sầu riêng!
Lâm Miên Miên vẻ mặt đau khổ, vội vàng nuốt xuống, cô gắng làm cho thời gian cái mùi này ở trong miệng ngắn lại.
Tô Cẩn Hồng! Cậu ta đang chơi mình sao! Cậu ta sẽ không mua tất cả đều là vị sầu riêng chứ!!
Lâm Miên Miên định ném cả ba hộp đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu Tô Cẩn Hồng không cố ý thì sao? Cho cậu ta thêm một cơ hội, nếu hộp thứ hai vẫn là sầu riêng thì từ nay về sau... Sẽ không bao giờ để ý đến cậu ta nữa!
Đôi khi cuộc sống chính là như vậy, khi bạn nghĩ nó rất tồi tệ thì ngược lại kết quả lại rất tốt.
Lâm Miên Miên nếm thử một miếng, vị kem! Cô không khỏi vui sướng mở to hai mắt! Cô thích nhất chính là bánh kem vị này.
Hương vị ngọt ngào trong nháy mắt ngập tràn khắp khoang miệng, Lâm Miên Miên hạnh phúc nheo đôi mắt lại. Được rồi, tạm thời tha thứ cho cậu ta!! >_<
Cầu Cầu: “Kí chủ! Giá trị độc ác của nữ phụ giảm 15%! Hiện tại chỉ còn 25%.”
Tô Cẩn Hồng thở phào nhẹ nhõm, xem ra quả nhiên vẫn là đồ ngọt vẫn có ích.
Nhưng mà... Làm thế nào để giá trị độc ác giảm nhiều hơn giá trị độc ác tăng.
Tô Cẩn Hồng hơi hơi nhíu mày cảm thấy mọi thứ cũng không hề đơn giản.
“Cầu Cầu, có phải là giá trị độc ác giảm chậm hơn giá trị độc ác tăng không?”
“Cái này cũng không có quy định, trước mắt không thể xác định được, không loại trừ khả năng tự bản thân nhân vật bị ảnh hưởng.”
Tô Cẩn Hồng có chút đăm chiêu: “Tại sao cái gì anh cũng không biết vậy??”
Cầu Cầu: “...”
Cầu Cầu, hằng ngày đều bị kí chủ ngu ngốc khinh bỉ, móc ra quyển sổ nhỏ ghi lại.:)
Buổi chiều sau giờ hóa học, đột nhiên Lâm Miên Miên có cảm giác bụng rất đau, dưới thân chảy ra một dòng nước ấm.
Nguy rồi, quên mất là bà dì sắp đến, giữa trưa nay lại còn ăn bánh kem nữa. Tất cả đều là do Tô Cẩn Hồng!
Lâm Miên Miên đau đớn nằm sấp trên bàn, tay phải ôm bụng, ở trong lòng thầm mắng Tô Cẩn Hồng.
Nhưng mà Tô Cẩn Hồng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ chăm chú ngồi nghe thầy giáo vật lí giảng ví dụ, ánh mắt không hề nhìn sang Lâm Miên Miên một chút nào. Mãi cho đến khi hệ thống nhắc nhở cậu.
Cầu Cầu thật không biết phải làm sao, kí chủ ngu ngốc của mình thực sự không phát hiện được gì. Tuy rằng kí chủ vẫn luôn không nghe lời nó, nhưng nó vẫn phải nhắc nhở anh mỗi lần...
“Kí chủ, nữ phụ đang lườm anh!”
“Hả?”
Tô Cẩn Hồng mơ màng thoát ra từ thế giới vật lí tươi đẹp, nhìn thoáng qua Lâm Miên Miên, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, trán đổ mồ hôi, hai tay che bụng, bộ dạng hết sức đau khổ.
Tô Cẩn Hồng hơi nghiêng đầu, nhìn cô nói: “Lâm Miên Miên, cậu bị làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?”
“Tôi bị đau bụng.” Lâm Miên Miên đã đau đến mức nói không nên lời, giọng nghẹn ngào, nhịn không được tủi thân nhìn tên đầu sỏ gây ra tội.
Đối với ánh mắt lên án của Lâm Miên Miên, Tô Cẩn Hồng bối rối, không hiểu ra sao: “Đồ ngọt có vấn đề nên ăn bị đau bụng hả?”
Lâm Miên Miên trừng mắt nhìn Tô Cẩn Hồng lại liếc mắt một cái: “Không phải!”
Tô Cẩn Hồng nhận được ánh mắt ai oán thì lại càng ngốc hơn: Không phải ăn đau bụng thì lườm tôi làm gì?
Tuy rằng có chút không thể hiểu được nhưng cậu vẫn kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy? Đau ở chỗ nào?”
“...” Lâm Miên Miên không nói tiếp.
Hỏi cô cũng không nói, nhưng bộ dạng của cô giống như rất không thoải mái.
Vẻ mặt Tô Cẩn Hồng hoang mang nhìn Lâm Miên Miên chỉ chừa cho cậu cái ót, không biết nên làm như thế nào.
Tan học, Tô Cẩn Hồng lặng lẽ chú ý Lâm Miên Miên, chỉ thấy cô gọi bạn thân Chu Na lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô ấy. Sau đó Chu Na bắt đầu đi khắp nơi hỏi các nữ sinh khác cái gì đó, các nữ sinh đều bí mật, không cho nam sinh biết.
Mãi cho đến khi Tô Cẩn Hồng tình cờ nghe được lộ ra mấy từ ngữ “Có hay không”, “dì cả“.
Tô Cẩn Hồng đột nhiên bừng tỉnh, một trận khí nóng bốc lên đỉnh đầu, đỏ từ cổ đến tận mang tai.
Chẳng trách cô ấy không chịu nói thẳng với mình chuyện như thế nào! Mình thật là ngu đến chết!
Tô Cẩn Hồng thấy Chu Na lắc đầu với Lâm Miên Miên, không khỏi suy đoán có thể là các nữ sinh khác cũng không có.
Nghe nói nữ sinh trong kì kinh nguyệt không được đụng vào đồ lạnh vậy mà giữa trưa cậu còn đưa cho cô ấy bánh kem lạnh.
Tô Cẩn Hồng ảo não nắm chặt tay lại rồi nhìn thời gian, đã ra chơi được ba phút, cậu cầm ví tiền rồi chạy xuống siêu thị ở dưới tầng. Cậu vừa chạy đến cửa thì chợt nghĩ: Không thể cầm về lộ liễu thế được nên lại quay lại cầm theo cặp sách và đi xuống dưới tầng.
Cậu vừa chạy vừa oán trách chính mình. Mang theo vài phần xấu hổ nhìn về phía giá đựng băng vệ sinh, cậu không dám dừng lại lâu, cũng không dám nhìn loại mẫu mã vội vàng chọn một bọc bất kì đi trả tiền sau đó nhét vào cặp sách rồi lại chạy về phòng học.
Trở về phòng học, Tô Cẩn Hồng ngồi trên ghế thở hổn hển, dùng cặp che đậy động tác trên tay, nhanh như chớp nhét vào ngăn bàn của Lâm Miên Miên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Miên Miên kinh ngạc nhìn Tô Cẩn Hồng, lặng lẽ liếc mắt vào trong ngăn bàn nhìn một cái.
“!!!”
Cô buồn bực phát hiện lại là băng vệ sinh! Đột nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Loại chuyện này lại có thể bị nam sinh biết!!! Cậu ta còn đi mua giúp cô nữa.
Lâm Miên Miên vừa ngượng đỏ mặt vừa tức giận, kéo cánh tay Tô Cẩn Hồng, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Tại sao cậu lại đi mua cái này?”
Từ cổ Tô Cẩn Hổng trở lên đỏ bừng, giống như con tôm bị nướng chín, rầu rĩ nói: “Tôi nhìn cậu giống như không mượn được cho nên liền đi mua cho cậu, dù sao cũng là do tôi không tốt hại cậu bị đau bụng.”
Lâm Miên Miên giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi, hung dữ nói: “Tôi mượn được rồi. Cậu cầm lấy mà dùng.” Cô nhanh chóng cầm bọc băng vệ sinh nhét vào ngăn bàn Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của Lâm Miên Miên ấp úng nói: “Nhưng mà tôi không dùng được cái này...”
-
Lời tác giả...
Kịch nhỏ:
Lâm Miên Miên: Lâm Miên Miên tôi cho dù chảy máu đến chết cũng sẽ không dùng bất cứ một miếng băng vệ sinh nào cậu mua!!
Tô Cẩn Hồng thật là oan ức (...)
Một láy sau, Lâm Miên Miên: “Dùng thật là tốt!”
Về món bánh ngọt, không chỉ có Tô Cẩn Hồng không hiểu, kì thực ngay cả tôi viết cũng không hiểu lắm. Tôi đoán chắc là vị kem, vị macha gì đó... Vào ngày sinh nhật của tôi, bạn cùng phòng có mua cho tôi một cái bánh ngọt lớn, khá là lạnh. Cho nên tôi không rõ cái giả thiết về bánh kem này.
Không biết là có hay không... Chắc là... Có đi. Bình thường tôi cũng không chú ý đến loại đồ này lắm. Mà trái đất lớn như vậy sao lại không thể có bánh kem chứ. Chắc chắn là có. Ai ăn rồi nhớ hú tui nha.