Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
“Anh Hồng!” Lý Ngọc An ném cặp sách lên bàn, phấn khích khoác vai Tô Cẩn Hồng, vẻ mặt hào hứng nói về những trải nghiệm thú vị của mình trong kì nghỉ vừa qua. Cậu đã đi những đâu, hẹn hò với bạn gái bao nhiêu lần, vẻ mặt khoa trương cùng với từ ngữ hài hước đã kéo Tô Cẩn Hồng về với thực tại.
Tô Cẩn Hồng kéo cánh tay Lý Ngọc An xuống, ghét bỏ đẩy cậu ta ra, ngồi nghe một cách bất đắc dĩ.
“Anh Hồng, anh nói xem tại sao cô ấy lại tức giận?” Lý Ngọc An kết thúc màn thao thao bất tuyệt bằng một câu hỏi, buồn rầu gãi gãi đầu.
“Cậu nhìn tôi giống người hiểu được tâm tư con gái sao?” Tô Cẩn Hồng ghét bỏ nhìn Lý Ngọc An, nhìn cậu ta như đang nhìn một cái đầu heo. Hai thanh niên trai thẳng nhìn nhau say đắm.
“Quên đi, dù sao hỏi anh cũng như không!”
“Dù sao thì ngay cả yêu đương anh cũng chưa bao giờ trải qua.” Lý Ngọc An bổ sung thêm một câu, giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo và khinh bỉ.
“?!” Tô Cẩn Hồng kinh ngạc, Lý Ngọc An luôn bảo gì nghe nấy lại dám khinh bỉ mình?
“Dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh...” Tô Cẩn Hồng vẻ mặt đờ đẫn ngồi niệm ra châm ngôn xã hội chủ nghĩa.
“???”
“Tôi yêu Đảng và Nhân dân, tôi với tổ quốc không thể chia lìa, tôi và nhân dân cùng chung một lòng, tôi nguyện vì sự nghiệp của Đảng mà phấn đấu cả đời. Mà cậu chỉ biết đắm chìm trong việc bạn gái không để ý đến mình.” Tô Cẩn Hồng cố ý rung đùi đắc ý thở dài, không giấu dáng vẻ giận dữ.
“?!!” Lý Ngọc An sợ ngây người, cậu ta yêu đương như này thật có lỗi với Đảng và Nhà nước?
Tô Cẩn Hồng hận rèn sắt không thành thép nhìn Lý Ngọc An, giả bộ động viên vỗ vỗ vai cậu ta: “Không sao, giác ngộ tư tưởng có thể từ từ bồi dưỡng, không phải tất cả mọi người đều có thể cao như tôi.”
“...”
Lý Ngọc An: Thật đáng giận! Lần đầu tiên thấy có người nói độc thân như một việc lớn, sâu sắc như vậy, nhưng rõ ràng là không tìm được bạn gái!
Cậu ta đột nhiên nghĩ đến thời điểm mỗi lần Tô Cẩn Hồng chơi bóng rổ, xung quanh có rất nhiều nữ sinh vây xem, say mê Tô Cẩn Hồng, thỉnh thoảng còn có nữ sinh nhờ cậu ta đưa thư tình....
Quên đi, Tô Cẩn Hồng chính là cái đầu gỗ không sáng suốt được.
Thời gian trôi qua, lực hấp dẫn của Ngô Niệm Đồng đối với Chu Nghiêu Bân càng ngày càng lớn, Chu Nghiêu Bân ngày càng khó cưỡng lại ý muốn đi tiếp cận cô ấy.
Giữa giờ học, ngày nào Chu Nghiêu Bân cũng lấy cớ tìm hội bạn để đi qua bàn các cô, còn ân cần giúp các cô lấy nước. Thường thường còn chủ động qua thảo luận một chút về chủ đề địa lý.
Ngô Niệm Đồng nhạy bén phát hiện, chỉ cần Chu Nghiêu Bân đến, tâm trạng của Lâm Miên Miên sẽ vô cùng vui vẻ. Cô âm thầm khẳng định suy đoán: Lâm Miên Miên thích Chu Nghiêu Bân.
Nhưng mà khiến Ngô Niệm Đồng khó xử chính là, cô nhận thấy Chu Nghiêu Bân chú ý đến cô nhiều hơn Lâm Miên Miên nhưng Lâm Miên Miên hình như không nhận ra điều đó. Cô không nhịn được thở dài, đúng là một cô bé ngốc, có thời gian phải tìm cô ấy nói chuyện mới được. Đang nghĩ ngợi thì Chu Nghiêu Bân lại đi đến.
“Miên Miên, Niệm Đồng, muốn đi lấy nước không?”
“Em muốn! Làm phiền anh Nghiêu Bân rồi!” Lâm Miên Miên cười tủm tỉm đưa bình nước còn một nửa nhét vào tay Chu Nghiêu Bân.
Chu Nghiêu Bân tính tình rất tốt mỉm cười nhận lấy và hỏi: “Còn Niệm Đồng?”
“Không cần, cảm ơn.”
Không có gì bất ngờ, Chu Nghiêu Bân lại nghe được lời từ chối, trong lòng âm thầm cười khổ. Hắn không rõ vì sao, mình càng muốn tiếp cận cô ấy, cô ấy lại càng cự tuyệt.
Buổi tối, trong phòng học ở nhà họ Lâm, Lâm Miên Miên đã làm xong bài tập về nhà, chuẩn bị ôn tập nội dung bài học hôm nay rồi đi ngủ.
Ngô Niệm Đồng thất thần nhìn quyển sách trước mặt, thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Miên Miên thấy cô đang nghiêm túc ôn tập, muốn nói lại thôi.
Lâm Miên Miên đã hoàn thành xong bài tập và chuẩn bị xong bài cho ngày mai, duỗi người một cái, xoa bóp cổ đau nhức, thoải mái nghĩ: Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi! Ngay sau đó cô đứng lên, động tác nhẹ nhàng thu dọn hộp bút và sách giáo khoa.
“Chị, 12 giờ rồi mà chị vẫn chưa ngủ à?” Lâm Miên Miên nghi hoặc nhìn Ngô Niệm Đồng.
Ngô Niệm Đồng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, cười dịu dàng với Lâm Miên Miên: “Miên Miên, em tắm trước đi, chị dọn xong rồi đi tắm sau.”
“Vâng, chị đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.” Lâm Miên Miên bước nhanh về phía cửa.
“Miên Miên, chờ một chút.” Ngô Niệm Đồng vội vàng gọi cô lại, quyết tâm nói ra suy nghĩ đã do dự nửa ngày.
“Lát nữa chị có thể ngủ cùng em không? Chị có chuyện muốn tâm sự với em.”
Lâm Miên Miên kinh ngạc nhìn, thấy được nét do dự cùng chần chờ hiếm khi thấy được trên mặt Ngô Niệm Đồng, trong lòng hiện lên một tia tò mò cùng thấp thỏm: Không biết chị ấy định nói với mình chuyện gì.
Lâm Miên Miên mặc áo ngủ màu trắng, đang ngồi ở mép giường sấy tóc.
“Cốc cốc cốc.”
“Miên Miên, chị vào được không?”
“Chị cứ vào đi, cửa không khóa đâu.”
Lâm Miên Miên dừng tay, tò mò cùng nghi hoặc nhìn Ngô Niệm Đồng: Chị họ vẫn luôn ở một mình, không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, mỗi lần đều là mình chủ động gần gũi với chị ấy, hiếm thấy lần này lại chủ động, không biết là có chuyện gì....
Ngô Niệm Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Miên Miên, đôi mắt sáng lấp lánh giống như mèo con đang xin thức ăn, không kiềm được cười cười sờ đầu cô, tóc đen trong tay cô ướt sũng, Ngô Niệm Đồng lấy máy sấy trong tay Lâm Miên Miên.
“Miên Miên, để chị sấy tóc cho em.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Ngô Niệm Đồng một tay cầm máy sấy, giữ khoảng cách để Lâm Miên Miên không bị nóng, tay kia khẽ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng ấn vào các huyệt.
Lâm Miên Miên không kiềm nổi thoải mái phát ra tiếng “ưm ~” rồi cọ cọ vào tay Ngô Niệm Đồng.
Ngô Niệm Đồng nhìn Lâm Miên Miên thoải mái làm nũng cọ trên tay mình, giống như mèo con tìm kiếm sự an toàn từ chủ nhân, trong lòng thương cô nhiều hơn, do dự về những gì cô sẽ nói.
Tóc trong tay đã khô hơn một nửa, Ngô Niệm Đồng tắt máy sấy, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lâm Miên Miên: “Sấy khô hẳn hại tóc nên chỉ sấy cho em khô một nửa thôi.”
Lâm Miên Miên đã mơ mơ màng màng, cô xoay người qua, làm nũng ôm lấy Ngô Niệm Đồng: “Nhưng mà chị ơi, em mệt quá. Ngày mai chúng ta nói chuyện được không~”
Ngô Niệm Đồng đỡ cô dậy, nhìn đôi mắt dính chặt, có chút mềm lòng.
“Để chị sấy tóc khô cho em, tóc ướt đi ngủ không tốt.”
Lâm Miên Miên mơ mơ màng màng “dạ” một tiếng, trực tiếp gối lên đùi Ngô Niệm Đồng, gáy hướng lên trên cho cô sấy.
Ngô Niệm Đồng bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng véo khuôn mặt mềm mại của Lâm Miên Miên: Giống như heo con vậy.
Sau khi sấy tóc xong, Ngô Niệm Đồng chu đáo chuyển cô đến giữa giường, đắp chăn cẩn thận sau đó tắt đèn. Cô nói thầm trong lòng: “Miên Miên, ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, trong giờ thể dục, các nam sinh hăng say chơi trên sân bóng còn nữ sinh ai nấy lười biếng đứng ở phía dưới bóng cây, từng tốp nói chuyện phiếm.
Lâm Miên Miên kéo Ngô NIệm Đồng cùng nhóm bạn tốt của mình vào chung một chỗ, mắt không kiềm được nhìn xung quanh: Quái lạ, anh Nghiêu Bân đi đâu rồi?
Ngô Niệm Đồng nghe Lâm Miên Miên trả lời không tập trung, trong lòng vô cùng rõ ràng: Chỉ có Chu Nghiêu Bân mới khiến cho Lâm Miên Miên hoảng hốt như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, Chu Nghiêu Bân đã xách theo hai bình nước chanh đến, trêu trọc: “Miên Miên đang nhìn cái gì vậy?”
Mắt Lâm Miên Miên sáng lên: “Anh Nghiêu Bân! Sao anh lại không đi chơi bóng?”
“Không, anh đi mua nước cho hai nàng tiên nhỏ.” Chu Nghiêu Bân vừa nói vừa cầm hai bình nước đưa cho Lâm Miên Miên và Ngô Niệm Đồng.
Lông mày Lâm Miên Miên giãn ra, mắt mang theo ý cười, vui vẻ nhận đồ uống. Còn Ngô Niệm Đồng lễ phép từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Lâm Miên Miên đã quen nghe tiếng từ chối của Ngô Niệm Đồng, tùy tiện nói: “Anh Nghiêu Bân, lần sau anh không cần mua đồ uống cho chị ấy nữa đâu, chị ấy chỉ uống nước khoáng thôi.”
“Ừ, tôi không thích uống nước ngọt như này.” Ngô Niệm Đồng giải thích thêm một câu để làm giảm bớt sự xấu hổ.
Chu Nghiêu Bân lúng túng hạ tay xuống, âm thầm ghi nhớ sở thích của Ngô Niệm Đồng, tiếc nuối gãi gãi đầu cười: “Không sao, lần sau tôi sẽ mua nước khoáng.”
Ngô Niệm Đồng đã âm thầm hạ quyết tâm muốn giữ khoảng cách với Chu Nghiêu Bân, cho dù Chu Nghiêu Bân mua nước khoáng thật thì cô cũng sẽ không nhận.
“Cảm ơn, không cần phiền đến cậu.” Ngô Niệm Đồng âm thầm quyết định về sau sẽ luôn mang nước đi, tránh cho Chu Nghiêu Bân luôn tìm lí do để xun xoe.
Lâm Miên Miên chậm tiêu cũng cảm giác được bầu không khí giữa Chu Nghiêu Bân và Ngô Niệm Đồng có gì đó không bình thường nên không giống như trước kia hay lôi kéo Chu Nghiêu Bân lại nói chuyện. Nói được vài câu, Chu Nghiêu Bân thức thời rời đi.
Lâm Miên Miên chần chừ mở miệng: “Chị họ, chị cùng anh Nghiêu Bân...”
Ngô Niệm Đồng đã sẵn sàng chờ bị cô phát hiện, chuẩn bị giải thích mình căn bản không có thích cậu ta, lời nói đã tới bên miệng...
“Có phải có mâu thuẫn với nhau không?”
“...”
Ngô Niệm Đồng vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Miên Miên một cái, không khỏi thở dài trong lòng: Cô em họ này của mình... chỉ số EQ hơi bị khiếm khuyết.
Lâm Miên Miên có chút không biết làm sao, buồn rầu nghĩ: Một bên là người mình thích, một bên là chị yêu. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu bọn họ có mâu thuẫn thật sự rất khó lựa chọn...
“Không có.”
Ngô Niệm Đồng thấy ánh mắt mờ mịt của Lâm Miên Miên, lại mở miệng giải thích lần nữa: “Chị với cậu ta không có mâu thuẫn, chỉ là không thân.”
Lâm Miên Miên hạ xuống trái tim vẫn đập nhanh, khoa trương hít vào: “Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng hai người có mâu thuẫn, nếu hai người có mâu thuẫn em thật sự không biết giúp ai nữa.”
Ngô Niệm Đồng suy nghĩ, cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội hỏi cô: “Có phải em...”
“Này, Lâm Miên Miên.” Tô Cẩn Hồng ở phía xa gọi to, nhanh chóng chạy tới.
“Tô Cẩn Hồng, sao cậu lại ở đây?” Lâm Miên Miên kinh ngạc nhướng mày, tự hỏi vì sao cậu ta giống như bị quái thú đuổi theo chạy như điên đến đây.
Tô Cẩn Hồng có nỗi khổ không nói nên lời.
Sau khi vào lớp 11, lớp Vương Du Bồi sát bên lớp cậu, thường xuyên bị Vương Du Bồi gọi lại, lúc thì đưa nước, đồ uống, lúc thì đưa trái cây hoặc đồ ăn vặt linh tinh.
Tô Cẩn Hồng nhận vài lần, có ngốc cũng biết Vương Du Bồi có ý gì. Mỗi lần ra chơi cậu thường lang thang ở ngoài, mãi đến khi có chuông mới vào phòng học vì sợ bị cô ấy bắt được.
-
Lời tác giả:
Nếu mấy người thấy nữ chính cùng chị họ có gian tình, chắc chắn là do con mắt mê bách hợp của mấy người thấy gian tình ha ha ha ha ha ha.
Mị vô tội!