Editor: Bé Lá
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng trợn mắt đáng thương, không nói lời nào, ý muốn khiến Ôn Thanh Từ mềm lòng.
Ôn Thanh Từ càng nhìn càng thấy ánh mắt này quen thuộc. Cô dò hỏi: “Tô Cẩn Hồng?”
Tô Cẩn Hồng giả vờ không hiểu, không phản ứng lại, vẫn tỏ vẻ đáng yêu như trước.
Nhưng Ôn Thanh Từ nhạy cảm nhận thấy, khi cô nói “Tô Cẩn Hồng”, trong mắt hồ ly nhỏ chợt lóe lên khϊế͙p͙ sợ.
Ôn Thanh Từ lúc này đã chắc đến 80%, chỉ thiếu bằng chứng.
Cô ra vẻ nghiêm túc nắm lấy cái lồng nhốt thú che lại linh khí của Tô Cẩn Hồng, lẩm bẩm: “Tao ngớ ngẩn thật, chỉ có ánh mắt hơi giống mà thôi, sao tiểu sư đệ lại là một con linh thú được?”
“Vừa vặn tao còn chưa có linh sủng.” Ôn Thanh Từ nói xong, hai bàn tay hiện lên kết ấn.
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy dấu tay quen thuộc, lòng toàn thân dựng ngược.
Mười năm qua anh đã thấy vô số đồng môn sử dụng dấu tay này.
Đây là hành động để ký kết khế ước với linh thú!
Đến nước này, sao Tô Cẩn Hồng lại không biết Ôn Thanh Từ đã nhận ra anh?
Hồ ly nhỏ giơ móng vuốt lên, chắp tay nói chuyện giống như con người: “Ôn sư tỷ, đệ sai rồi. Đệ không nên nói dối. Tỷ thả đệ ra đi…”
Ôn Thanh Từ dừng lại quá trình ký khế ước, nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng lúc trước cô đã đoán được con hồ ly này có thể là tiểu sư đệ, nhưng khi Tô Cẩn Hồng thừa nhận, cô vẫn cực kỳ khϊế͙p͙ sợ.
Trong nháy mắt, Ôn Thanh Từ nhớ lại điểm đáng ngờ trước kia.
Vì sao ban đêm Tô Cẩn Hồng tu luyện đều hiệu quả hơn ban ngày rất nhiều, với cả trước khi gặp nhau trong bí cảnh, anh làm thế nào né được thần thức của cô với Lâm Tích Nghiên.
Chắc hẳn vài ngày trước ở bí cảnh, Tô Cẩn Hồng đã biến thành người trước khi gặp cô với Lâm Tích Nghiên. Dưới sự che lấp của giao châu, hơi thở linh thú của Tô Cẩn Hồng trở nên rất khó phát hiện, đương nhiên vì vậy mà bị các cô xem nhẹ.
Tay phải Ôn Thanh Từ chạm nhẹ vào trán hồ ly, thu hồi pháp thuật trói buộc linh khí Tô Cẩn Hồng.
Sau khi linh khí trong cơ thể Tô Cẩn Hồng khôi phục, anh lập tức biến thành hình người. Anh thật sự chịu không nổi chuyện hơi tí là bị người ta nhấc lên. Nếu là tên láo xược nào đó, anh nhất định phải đập nó một trận. Nhưng mà đây lại là sư tỷ, khiến anh không thể động thủ, đau khổ quá đi à.
Mặt Ôn Thanh Từ phức tạp nhìn Tô Cẩn Hồng. Cho dù là ai đi chăng nữa, nếu biết đứa trẻ mà bản thân dốc lòng bồi dưỡng lại là tộc Thú, cảm xúc đều sẽ rất phức tạp.
Tô Cẩn Hồng ủ rũ cụp đuôi, trợn mắt nhìn cỏ trêи mặt đất, “Ôn sư tỷ, đệ sai rồi. Đệ sẽ nộp toàn bộ linh thảo linh bảo lần này có được lên tông môn, sau đó sẽ rời đi.”
Giờ phút này Ôn Thanh Từ nhức đầu hơn anh.
Tô Cẩn Hồng khi tu luyện trong hình dáng con người có thiên phú cao như vậy, chắc hẳn lúc là thú cũng có thiên phú cực cao, có thể là tuyệt phẩm trăm năm mới gặp của tộc Thú. Thiên phú ấy cùng với tu vi Trúc Cơ kỳ, là miếng mồi ngon cho bất cứ ai có tu vi cao hơn.
Sao cô có thể nhẫn tâm nhìn sư đệ mình tự tay bồi dưỡng lâu như vậy lâm vào khốn đốn?
Nhưng nếu không khiển trách một trận thì không thể nói được anh. Người luôn quyết đoán như Ôn Thanh Từ cũng có lúc không ra quyết định được.
Tô Cẩn Hồng nhìn Ôn Thanh Từ đứng tại chỗ không có phản ứng, thử lên tiếng: “Ôn sư tỷ?”
Mặt Ôn Thanh Từ nghiêm túc, lạnh lùng khiến Tô Cẩn Hồng càng lo lắng.
Anh đã quan sát xung quanh rất lâu, nếu Ôn sư tỷ định thanh lý môn hộ ngay tại chỗ, anh sẽ chạy trốn ngay.
Tuy đánh không lại Ôn Thanh Từ, nhưng chuyện chạy trốn này Tô Cẩn Hồng vẫn có vài phần tự tin. Có điều sau này làm nhiệm vụ hơi phiền phức.
Nhưng không ôm được nhiều chuyện như vậy, vượt qua được cửa ải trước mắt mới là chính.
Tô Cẩn Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng hóa thành thú để chạy trốn, chỉ thấy Ôn Thanh Từ khẽ hé đôi môi đỏ, “Không được có lần sau.”
Tô Cẩn Hồng: “???”
Tô Cẩn Hồng ngây người, cái gì mà không được có lần sau? Ý là có thể có lần sau sao? Anh không biết có phải hiểu lầm ý của Ôn Thanh Từ không, dè dặt tìm từ một lúc, hỏi: “Ôn sư tỷ, ý tỷ là gì?”
Ôn Thanh Từ: …
Hai tay cô đặt sau lưng, mắt ngước lên trời, bộ quần áo màu trắng thanh nhã xuất trần, nhàn nhạt nói: “Đệ làm sai cái gì, tỷ nói cái đó.”
Tô Cẩn Hồng không hiểu được chuyện gì.
Anh đã làm gì sai? Anh không nên lấy thân thể linh thú xin vào Huyền Linh Tông, ê… Chẳng lẽ còn có thể trở về?
Tô Cẩn Hồng đứng bên cạnh Ôn Thanh Từ, “Ôn sư tỷ, nhất định sẽ không có lần sau.”
Tiếp theo lại nhỏ giọng nói thầm, “Chuyện này cũng không có cách nào có lần sau.”
Ôn Thanh Từ: “…” Thính lực của người tu chân đều rất tốt, Tô Cẩn Hồng nhỏ giọng nói, rơi vào tai cô không sót chữ nào.
Suy nghĩ Tô Cẩn Hồng chợt lóe, anh đã biết Ôn Thanh Từ nói không được có lần sau là chỉ cái gì!
Tô Cẩn Hồng thề son sắt nói: “Ôn sư tỷ yên tâm, về sau đệ có hồ ly nhỏ, chắc chắn sẽ không cho nó đến Huyền Linh Tông.”
Dù sao anh cũng sẽ rời khỏi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chắc hẳn sẽ không có con. Tô Cẩn Hồng dám vỗ ngực đảm bảo chuyện này.
Hồ ly nhỏ…
Gân xanh trêи người Ôn Thanh Từ giật giật, sao lại cảm thấy tư duy của sư đệ càng ngày càng kỳ quái.
Cô nói: “Ý của tỷ không phải như vậy.”
Tô Cẩn Hồng: “Vậy rốt cuộc sư tỷ muốn nói cái gì?”
Ôn Thanh Từ bị truy hỏi đến mức căng đầu, gân xanh trêи tay càng thêm rõ ràng: “Câm miệng!”
Cô thật sự không biết nói gì mới nói như vậy! Sao mà cô biết được không được có lần sau là thế nào!
Quả thật Ôn Thanh Từ sắp bị Tô Cẩn Hồng làm cho tức chết.
Tô Cẩn Hồng “Vâng” một tiếng, buồn bã đi sau Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ bình tĩnh một chút, lấy giao châu từ trêи cổ xuống.
“Đệ đeo cẩn thận, đừng để người khác phát hiện thân phận thật của đệ. Nếu có người biết, sớm muộn gì đệ cũng thành linh sủng của bọn họ.”
Tô Cẩn Hồng nhận lấy, đeo lên cổ, thở phào nhẹ nhõm. Ôn sư tỷ không có ý định tố cáo anh, tốt quá!
Ôn Thanh Từ: “Lúc trước đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Cẩn Hồng: “Không biết vì sao tỷ luôn đứng im một chỗ, Lâm sư tỷ muốn tới cứu tỷ nhưng vì mọi người đều không có linh khí, ở đó đánh nhau với nó là chọn cái chết. Vì vậy đệ bảo họ đi trước, để Sở Tử Phong đưa tỷ ấy đi.”
“Nơi đó rất kỳ quái, con người không thể sử dụng được linh khí, nhưng đệ phát hiện trêи người quái vật kia lại có, đệ đoán có lẽ tộc Thú có thể sử dụng được linh khí. Chờ Lâm sư tỷ với Sở Tử Phong đi rồi, đệ biến thành dạng thú. Sau khi đánh xong, đệ mang tỷ đi ra ngoài, nhưng đường Lâm sư tỷ đi đã bị sập, vì vậy đệ mang tỷ đi lại đường cũ. Chắc bây giờ Lâm sư tỷ đang ở cùng với Sở Tử Phong.”
Ôn Thanh Từ nghe được Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong không sao, âm thầm thở phào.
“Tỷ vẫn luôn đứng yên hả?”
Tô Cẩn Hồng gật đầu: “Vâng ạ.”
Ôn Thanh Từ đăm chiêu, cô nhớ tới hương thơm lạ lùng trước khi lâm vào cảnh trong mơ…
Đợi chút, cô lại ngửi thấy được mùi hương đó.
Rất gần, ngay xung quanh cô.
Ôn Thanh Từ hít hít, nhìn về phía Tô Cẩn Hồng.
Không sai, từ người sư đệ.
Ngay sau đó, cổ áo Tô Cẩn Hồng bị túm lấy, sau đó anh cảm nhận hơi thở trêи cổ.
Tô Cẩn Hồng: “!!!”
Anh mở to mắt nhìn, nói không nên lời, cảm giác mình vừa biết được một bí mật động trời.
Sau khi Ôn sư tỷ biết anh là tộc Thú lại thân thiết với anh như vậy!
Trách không được tuy rằng các đồng môn trong tông môn ai cũng muốn lấy lòng Ôn sư tỷ, bọn họ đều rất tuấn tú lịch sự, thanh niên tài tuấn, nhưng Ôn Sư tỷ chưa từng chấp nhận ai!
Hóa ra Ôn sư tỷ không thích loài người!
Khụ, tuy rằng thích tộc Thú thì khẩu vị hơi nặng, nhưng dù sao anh cũng đến từ thế kỉ hai mươi mốt, hoàn toàn có thể tôn trọng chuyện khác biệt thân thể này.
Nhưng sư tỷ cũng không thể động thủ với đệ chứ!
Không ngoài dự kiến, Ôn Thanh Từ ngửi thấy mùi hương kia trong người Tô Cẩn Hồng, cảm thấy đã có thể đoán được.
Cô buông cổ áo Tô Cẩn Hồng, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Tô Cẩn Hồng nhảy một phát ra xa, hai tay ôm người, vẻ mặt rối rắm.
Không đợi cô mở miệng, Tô Cẩn Hồng giành trước nói: “Ôn sư tỷ, đệ biết khi tỷ phát hiện sở thích của mình chắc chắn rất khó chấp nhận, cũng rất bất lực.”
Ôn Thanh Từ: “???”
Tiểu sư đệ đang nói cái gì?
Tô Cẩn Hồng nói tiếp: “Nhưng tỷ cũng không thể vơ bèo vạt tép, xuống tay với sư đệ đồng môn chứ!”
Ôn thanh từ: “???”
Tô Cẩn Hồng thề son sắt nói: “Nhưng mà Ôn sư tỷ, tỷ yên tâm. Về sau nếu gặp được tộc Thú có nhân phẩm tốt, tu vi tốt, đệ sẽ giới thiệu cho tỷ.”
Ôn Thanh Từ không thể không ngắt lời nói ngày càng kỳ quái của anh.
Cô hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lúc này tràn ngập nghi hoặc: “Đệ đang nói cái gì? Yêu ai? Tộc Thú gì?”
Tô Cẩn Hồng nhắm mắt lại, dứt khoát kiên quyết nói: ‘Là chuyện tỷ không thích người mà thích Thú.”
Ôn Thanh Từ: “???”
“Khi nào tỷ nói tỷ không thích người mà thích Thú?”
Tô Cẩn Hồng mở to mắt, một mặt lên án nói: “Vậy sao tỷ vừa biết đệ là tộc Thú lại đùa giỡn đệ như vậy? Động thủ với đệ, còn đứng gần như vậy…”
Dưới ánh nhìn sắc bén của Ôn Thanh Từ, giọng nói Tô Cẩn Hồng dần dần đi xuống.
Gân xanh trêи trán Ôn Thanh Thanh nổi lên, thanh kiếm sau lưng khẽ rục rịch.
TRốt cuộc thì thằng ngốc này đang nghĩ cái gì?!
Cô đè lại ham muốn đập anh một trận, giải thích nói: “Đệ có nhớ lúc ở dưới kia có lúc tỷ sững sờ bất động không?”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, “Nhớ ạ.”
“Lúc đó tỷ ngửi thấy một mùi hương lạ lùng, sau đó lâm vào cảnh tượng trong mơ gì đó. Mà vừa rồi, tỷ lại ngửi thấy mùi này.”
Tô Cẩn Hồng lúc này mới biết vì sao Ôn Thanh Từ ngửi cổ anh, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.
Ôn Thanh Từ nói tiếp: “Mùi hương kia phát ra từ trêи người đệ.”
“Tỷ nghĩ tới bản thể của đệ là hồ ly, thời kỳ động ɖu͙ƈ sắp đến rồi.”
Tô Cẩn Hồng hiểu rõ trong nháy mắt, vô cùng lo lắng nói: “Vậy đệ sẽ tìm một chỗ ở một mình, đệ đi trước.”
Ôn Thanh Từ mỉm cười, “Không liên quan.”
Tô Cẩn Hồng luôn cảm thấy Ôn Thanh Từ cười mang hàm ý khác, không kịp nghĩ thêm, cảm giác được cơ thể căng thẳng, một sợi dây thừng linh trói chặt anh, đầu kia nằm trong tay Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ nhìn bộ dạng này của anh, vừa lòng gật đầu. Dễ nhìn hơn trước nhiều.
Tô Cẩn Hồng trợn mắt nhìn dây thừng trêи người, khó tin ngẩng đầu, ánh mắt dại ra: “???”
“Ôn sư tỷ, tỷ trói đệ làm gì?!”
—
Lời tác giả: Ha ha ha, thực ra Ôn sư tỷ là người thù dai!
Xanh: Không chỉ Tô Cẩn Hồng nghĩ vậy đâu… (¬‿¬)( ͡• ͜ʖ ͡•)