Edit: Pol
Beta: Xanh, TH
Hoàng Lị Lị cúi đầu, đỏ mặt cầm chai rượu tiến lên.
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mấy người đàn ông không giàu cũng quý này, tay rót rượu hơi run rẩy.
Đến Tô Cẩn Hồng, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, không liếc Hoàng Lị Lị dù chỉ nửa con mắt, “Tôi không cần, cô rót cho người khác đi.”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Hoàng Lị Lị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, khuôn mặt nhỏ lập tức tái nhợt. Đây không phải là người mà chiều nay, ở tập đoàn Tô thị đã mắng cô trước mặt mọi người sao? Mặc dù không biết thân phận cụ thể của Tô Cẩn Hồng, nhưng nhìn thấy những người có chức vụ cao như vậy đều cung kính, nói gì nghe nấy, rõ ràng là người cô không thể đắc tội.
Hoàng Lị Lị hốt hoảng cúi đầu, né tránh ánh mắt của Tô Cẩn Hồng, tựa như làm vậy anh sẽ không nhìn thấy mặt cô ta nữa.
Tô Cẩn Hồng thấy hành động buồn cười ấy của cô, không nói gì nữa. Buổi chiều anh tuyên bố trước mặt mọi người sẽ không bao giờ tuyển dụng cô cũng đủ làm cô mất hết mặt mũi. Bây giờ biểu hiện của cô ta tuy kém cỏi, nhưng cũng không xúc phạm gì. Tô Cẩn Hồng thưởng thức chén rượu trong tay, không nhìn cô ta nữa.
Hoàng Lị Lị từ từ tránh khỏi người Tô Cẩn Hồng, hoảng loạn rót rượu cho Đoạn Hiên Minh bên cạnh. Có lẽ vì quá khẩn trương, cô run rẩy rót đầy ly, tới lúc rút tay lại làm đổ ly rượu.
Không kịp đề phòng, một phần rượu chảy xuống sàn cùng quân của Đoạn Hiên Minh. Tay chân Hoàng Lị Lị càng trở nên luống cuống, chắc chắn cô không trả nổi tiền bồi thường!
Cô sợ hãi cúi đầu nhìn, không ngờ tới bị mất thăng bằng, ngã quỵ xuống người Đoạn Hiên Minh, úp mặt vào háng tên này.
Đối mặt với tình huống bất ngờ, Tô Cẩn Hồng trợn ngược mắt. Chuyện như thế cũng xảy ra được hả? Không lẽ đây là sức mạnh của thế giới Mary Sue???
Nam nữ chính của thế giới này như hai cực của nam châm, hễ có cơ hội là hút chặt nhau.
Tô Cẩn Hồng cạn lời, phức tạp nhìn bọn họ. Triệu Định ở bên cạnh anh không nghiêm mặt được nữa, lúc cười ha ha còn không quên nhạo báng Đoạn Hiên Minh: “Đoạn này, trông cậu bây giờ như ‘dấm đài’ ý.”
Mặc dù Đinh Hiểu Huy không quá đáng như vậy, nhưng cái cười nửa miệng kia khiến Đoạn Hiên Minh còn khó chịu hơn.
Mặt Đoạn Hiên Minh xanh lét, nắm lấy cằm Hoàng Lị Lị: “Cô gái, cô nghĩ làm vậy là thu hút sự chú ý của tôi sao, cô thành công rồi đấy.” Nói xong, anh ta chuẩn bị rung chuông gọi người phục vụ, gọi giám đốc tới xử lý con ranh làm anh ta mất mặt trước bạn bè này.
Hoàng Lị Lị thấy anh ta muốn gọi cấp trêи, cắn môi đến sắp khóc.
Không thể để anh ta gọi giám đốc, nếu giám đốc biết thì chắc chắn cô ta sẽ mất công việc có tiền lương hậu hĩnh này. Sinh hoạt phí tháng sau của cô còn không đủ, mất công việc này, cô ta sẽ khó tìm được chỗ khác có tiền lương cao như vậy.
Nghĩ vậy, dù biết cô không thể đắc tội người đàn ông này, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí níu lấy Đoạn Hiên Minh: “Trước tiên… Ngài, ngài đừng nói với quản lí được không, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho ngài.”
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Tô Cẩn Hồng, đều cười, Triệu Định vừa xem vừa nói: “Người đẹp, sao em ngây thơ thế? Em biết quần cậu ta giá bao nhiêu không? Em làm việc một năm cũng chẳng kiếm đủ đâu.”
Hoàng Lị Lị kinh ngạc trợn mắt, một cái quần mà có thể đắt như vậy, không đợi cô ta nghĩ thêm, Triệu Định nói tiếp: “Hơn nữa, em có tiền cũng chưa chắc mua được cái quần kia.”
Tô Cẩn Hồng ngồi một bên không lên tiếng, nhàn nhã quan sát nam nữ chính Mary Sue trong truyền thuyết.
Đoạn Hiên Minh nhìn người con gái sắp khóc trước mặt, hiếm khi động chút lòng trắc ẩn. “Cô không có khả năng bồi thường thì lấy công gán nợ đi. Mỗi tuần quét tước văn phòng và nhà của tôi một lần, thời hạn một năm.”
Triệu Định và Đinh Hiểu Huy vốn hiểu rõ tính cách của anh ta, đều nhìn anh ta đầy kinh ngạc. Dù cô gái này có chút thú vị, nhưng không ngờ một người luôn không gần phụ nữ như hắn lại mềm lòng. Hai người liếc nhìn nhau, cảm xúc trong mắt cũng tương tự.
Hoàng Lị Lị cúi đầu, thút tha thút thít: “Cảm ơn ngài, ngài tốt quá.”
Nghe được cậu chủ nhà họ Đoạn mà người người kinh sợ ở thành phố S được cô gái này khen là người tốt, Triệu Định cùng Đinh Hiểu Huy ở bên cạnh cười ra tiếng. Mắt Tô Cẩn Hồng hơi nheo lại, đáy mắt cũng thấp thoáng ý cười, chẳng qua vẫn kiềm chế không cười quá rõ ràng.
Tô Cẩn Hồng cảm thấy có chút buồn cười: Đúng là sinh viên còn chưa vào đời, kĩ năng cơ bản như nhìn mặt vẫn chưa có. Không thấy mặt Đoạn Hiên Minh mặt càng ngày càng đen sao? Muốn bị người ta mắng sao?
Hoàng Lị Lị nói xong mới cảm giác vẻ mặt của người đàn ông trước mặt không đúng. Tay chân cô ta luống cuống, cảm nhận được áp lực đang ngày càng tăng của người trước mặt. Không chỉ vậy, tiếng cười của hai người đàn ông còn lại trong phòng vang lên càng rõ ràng.
Cô cúi đầu, tự trách bản thân vì đã làm mọi chuyện rối tung lên, hơi sợ anh ta sẽ đổi ý đi gọi giám đốc.
Tô Cẩn Hồng nhìn cảnh tượng cứng nhắc trước mặt, hai người bên cạnh anh đang xem đầy thích thú, đương nhiên sẽ không giải vây cho cô ta. Tay phải anh lắc nhẹ chén rượu, tay trái gõ xuống mặt bàn, lơ đãng nhắc nhở cô gái đang cứng đờ tại chỗ: “Hoàng Lị Lị, cô còn đứng đấy làm gì? Không có việc gì thì đi ra ngoài đi.”
Nghe thấy tiếng của Tô Cẩn Hồng, Hoàng Lị Lị vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. không ngờ người đàn ông quyền cao chức trọng từng làm cô mất mặt hồi chiều sẽ mở miệng nói giúp cô
Cô cúi đầu hoang mang, liếc nhìn Tô Cẩn Hồng một cách đầy biết ơn rồi nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Đinh Hiểu Huy hào hứng gọi Đoạn Hiên Minh: “Đoạn, đến đây, cậu chấp một con nhãi làm gì.”
Mặt Đoạn Hiên Minh âm trầm, “Hoàng Lị Lị đúng không? Tôi sẽ nhớ kỹ cô ta.” Nói xong, mày anh ta nhăn lại, mắt lộ ra nghi ngờ: “Cẩn Hồng, sao cậu biết cô ta?”
“Đúng vậy, Cẩn Hồng, tôi thấy lúc cô ta rót rượu cho cậu có vẻ rất sợ hãi. Chẳng lẽ giữa hai người có khúc mắc gì?” Triệu Định hưng phấn đứng dậy, sẵn sàng nghe chuyện Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng có chút bất đắc dĩ, một người bên ngoài có vẻ rất lạnh lùng sao lại hóng hớt như vậy. Mới vừa rồi còn xem Đoạn Hiên Minh diễn, bây giờ lại tò mò chuyện của anh.
Nhớ lại việc buổi chiều, Tô Cẩn Hồng thong thả giải thích: “Anh trai tôi giao cho tôi một công ty con bị thua lỗ. Buổi chiều tôi đến công ty xem xét tình hình cũng như người ở đó. Kết quả tôi vừa vào thì bắt gặp con bé kia đang cúi đầu chơi điện thoại, không để ý đến có người bước vào. Lúc đó tôi rất tức giận, có nhân viên như vậy, công ty có thể kiếm tiền mới là lạ.”
“Vì vậy cô ta bị cậu sa thải, sau đó tìm được công việc này.”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu, “Buổi chiều ở công ty là cô ta làm thay chị họ, còn chị họ cô ta có việc đi ra ngoài một lúc. Thế nên tôi sa thải chị họ cô ta, còn bảo với cô ta là tập đoàn Tô thị không bao giờ truyển dụng cô ta. Lúc ấy mấy người cấp cao cũng ở đó, chắc trong lòng cũng biết lần nay tổng công ty rất chú ý, hiện tại đang vội vàng vá lỗ thủng kia kìa.”
“Việc quan trọng như vậy mà bây giờ cậu vẫn thảnh thơi ngồi đây.”
Tô Cẩn Hồng cười khẽ một tiếng, không chút để ý: “Cho bọn họ tự bổ sung. Chờ bọn họ yên lòng trở lại, tôi chọc bọn họ một phát không phải càng thú vị hơn sao”
“Con người ấy mà, không đánh bọn họ tàn nhẫn một lần, họ sẽ vĩnh viễn không biết đau.”
Đoạn Hiên Minh tán thưởng nhìn Tô Cẩn Hồng, gật đầu nói: “Đúng vậy, Cẩn Hồng, cậu có vấn đề gì cứ tìm tôi.”
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy bàn tay vươn ra trước mặt, sảng kɧօáϊ nắm lấy: “Đương nhiên rồi, có việc tôi chắc chắn sẽ tìm Đoạn.”
Đoạn Hiên Minh thân là nam chính, tất nhiên không thể không có đầu óc. Hiện giờ anh ta đang trong giai đoạn quan trọng nhất nhằm giành quyền lực trong gia đình, cần kết giao với nhiều người có năng lực, đặt nền tảng cho sau này. Tô Cẩn Hồng là người anh em mà anh ta quen từ nhỏ, nếu giờ có khả năng phát triển, vậy càng có lợi cho anh ta sau nà. Hơn nữa, nếu có thể được tập đoạn Tô thị trợ giúp…
Tô Cẩn Hồng về đến nhà, cởi quần áo rồi đi tắm rửa. Nước ấm chảy xuống mặt làm cảm giác say tan đi không ít. Tô Cẩn Hồng tỉnh táo hơn một chút, bắt đầu nhớ lại: Con của Lãnh Đan Thu không giữ được, hôm nay nam chính gặp nữ chinh, thậm chí nam chính…
Anh có dự cảm, một ngày nào đó anh sẽ phải đối đầu với nam chính. Trong thế giới này thứ không chắc chắn nhất là cốt truyện, một giây trước hai người còn chẳng hề liên quan một giây sau đã bị một thế lực thần kỳ nào đó gắn lại với nhau.
Lại còn có hôn ước không thể hiểu được kia nữa!
Tô Cẩn Hồng tắt vòi sen, mặc quần áo ngủ. Vốc một chút nước lên mặt, ra sức xoa, cố gắng làm bản thân thêm tỉnh táo.
Anh quay lại phòng làm việc, xem qua các tài liệu mà buổi chiều vẫn chưa kịp đọc.
Thức đến 1 giờ sáng, Tô Cẩn Hồng buồn ngủ cất tài liệu vào ngăn kéo. Sáng mai còn phải thu dọn đồ đạc giúp Lãnh Đan Thu, đi ngủ sớm một chút.
Sáng sớm, Tô Cẩn Hồng tỉnh lại, dụi mắt, không khỏi cười khổ. Thân phận lúc này rõ ràng là con nhà giàu, vậy mà vẫn khổ giống như thế giới trước. Không ngừng cố gắng sinh tồn, nỗ lực học tập.
Tô Cẩn Hồng vừa ăn sáng, vừa nghe tin tức tài chính kinh tế sáng sớm từ APP. Trong lòng cậu yên lặng cảm thán: Sinh hoạt buổi sáng trong thế giới này của anh chẳng khác là bao so với thế giới đầu.
Anh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dựa vào trêи ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu tính toán qua một lần những việc hôm nay cần làm, chuẩn bị lên tầng thay quần áo để ra ngoài.
Mới bước được hai bậc thang, Tô Cẩn Hồng chợt nhớ ra cái gì, nói với người quản gia đang đợi ở tầng một: “Chú Trương, chú giúp cháu chuẩn bị mấy bộ áo sơmi màu đen, trắng, xanh, tím và vài màu nữa. Thiết kế giống cái áo sơ mi màu xanh đợt trước là được rồi, mua thêm vài kiểu tương tự như thế, vẫn mấy màu này nhé.”
“Vâng, thưa cậu Hồng, để chú bảo bọn họ.”
Trước khi ra ngoài, anh quay lại phòng bếp, “Dì Vương, làm thêm một vài món ăn nhẹ để trêи phòng cho cháu. Lát nữa cháu trở về sẽ mang đi.”
“Được rồi.”
Tô Cẩn Hồng chuẩn bị đến trường học giúp Lãnh Đan Thu di chuyển đồ đạc. Lúc nhắn tin hỏi cô, cô nói đã đóng gói xong rồi, bạn cùng phòng sẽ chỉ cho anh nơi đặt đồ.
Anh nói chuyện với dì quản lí kí túc một chút. Dì đồng ý cho vào với điều kiện để một người quản lí khác đi cùng, phòng ngừa anh làm chuyện xấu.
Tô Cẩn Hồng an phận đi theo dì quản lý kí túc lên tầng. Anh nhìn biển số phòng, 433, không sai, chính là phòng này. Anh gõ cửa hai tiếng, kiên nhẫn chờ bạn cùng phòng của Lãnh Đan Thu ra mở cửa.
Cửa mở, Hoàng Lị Lị thò đầu ra, lúc nhìn thấy Tô Cẩn Hồng, hai người đều hơi sửng sốt.
… Tại sao đi đâu anh cũng gặp phải nữ chính vậy?
Tô Cẩn Hồng thật sự nghi ngờ cô ta có phép phân thân.