Edit: Liz, Xanh
Beta: Xanh, TH
“Tôi… Tôi không có, cậu đừng vu khống!” Kẻ biến thái bị phát hiện, lắp bắp giải thích.
Tô Cẩn Hồng thấy hắn ta không chịu thừa nhận thì càng tức giận, nhìn chằm chằm vào tên kia quát to: “Anh đừng nói không có với tôi, lát nữa chúng ta cùng đến đồn công an nói chuyện.”
Tên biến thái thấy khí thế mạnh mẽ của Tô Cẩn Hồng thì im lặng, sợ anh đưa đến đồn công an. Mắt thấy xe gần đến trạm dừng tiếp theo, tên biến thái khẽ cúi đầu không nói gì, chen chúc đi tới cửa.
Nhưng ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh khiến hắn khó chịu. Hắn nôn nóng đứng chờ xe buýt dừng lại.
Cuối cùng cửa xe cũng mở, tên kia hất người khác rồi trực tiếp xuống xe. Người xung quanh thấy nhân vật chính đi xuống, không nhìn nữa, một số người thì còn đang đánh giá tính chân thật của câu chuyện.
Tô Cẩn Hồng khẽ động đậy, một tay giữ chặt tay nắm, tay còn lại ôm gáy Lãnh Đan Thu, bảo vệ cô trong ngực, chănj lại ánh mắt người khác, không để cho cô bị dò xét.
Không nhìn thấy mặt người trong cuộc, có vài người dần dần nhìn sang chỗ khác, có điều lại nghĩ bụng: Cậu trai này bảo vệ bạn gái ổn đó chứ.
Những người còn lại nhìn một lát phát hiện không có gì để xem, cũng không còn nhìn họ nữa.
Mấy cô gái còn trẻ thì hâm mộ, âm thầm quyết định: Sau này mình mà có tìm bạn trai thì phải tìm được người vừa sáng sủa vừa biết cách chăm sóc như vậy.
Xung quanh đã không còn ánh mắt đánh giá nhưng Tô Cẩn Hồng lại xấu hổ.
Cơ thể của con gái chạm vào anh, cảm nhận được đường cong phập phồng lả lướt, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt ngòn ngọt, không khí lộ vẻ mờ ám, bất giác, một luồng khí nóng bốc lên
Lúc này Tô Cẩn Hồng mới ý thức được cô bé trước mặt dù ít tuổi hơn anh nhưng cũng đã là một cô gái trưởng thành. Đường cong phập phồng dán vào người anh nói cho anh biết, cô đã phát triển hoàn toàn, trêи người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khiến Tô Cẩn Hồng dao động.
Anh lúng túng buông tay đang đặt sau đầu Lãnh Đan Thu ra, bình tĩnh kéo khoảng cách. Đôi mắt nhìn thoáng qua, vì vừa mới chen lấn mà cổ áo bị bung, lộ ra làn da trắng như tuyết đang nhấp nhô lên xuống.
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng đánh mắt, khẽ nhìn qua, vẫn là cổ áo hở lộ ra áօ ɭót bên trong.
Anh thầm mắng bản thân một tiếng, không dám nhìn người Lãnh Đan Thu nữa, hai mắt nhìn xuyên qua đỉnh đầu cô, thả mắt bên ngoài cửa sổ.
Lãnh Đan Thu cũng phát hiện ra, dịch người cách xa Tô Cẩn Hồng một chút, khẽ kéo cổ áo lại.
Lúc này xe phanh gấp, tài xế lớn tiếng chửi bằng tiếng địa phương: “Ngu quá, có biết lái xe không vậy hả?” Cả xe lắc lư kịch liệt, người ngã sang trái, kẻ ngã sang phải.
Lãnh Đan Thu đang kéo ra khoảng cách với Tô Cẩn Hồng, tay không có chỗ nắm, toàn dựa vào việc Tô Cẩn Hồng đỡ. Bây giờ anh buông tay rồi, Lãnh Đan Thu không có cách nào không chế bản thân không lao về phía trước.
Tô Cẩn Hồng kéo vai trái của cô, Lãnh Đan Thu lao vào lồng ngực anh.
Cơ thể thiếu nữ lại lần nữa dán vào cơ thể của anh, chặt chẽ hơn lần trước. Tô Cẩn Hồng cảm thấy ý nghĩ vừa mới đè xuống lại mơ hồ muốn xuất hiện.
Tô Cẩn Hồng như bị điện giật vội vàng cách ra một khoảng lớn, âm thầm thở phào hẹ nhõm. Quay đầu đi không nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Giữ tay áo của tôi.”
Lãnh Đan Thu vốn đang xấu hổ, nhưng nhìn thấy phản ứng của Tô Cẩn Hồng, cô cảm thấy có chút buồn cười, sự xấu hổ tan đi, thay vào đó là một chút thú vị.
Theo sự lắc lư của chiếc xe, Lãnh Đan Thu làm bộ lơ đãng lại gần anh, thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, hô hấp cũng ngừng lại, môi mím chặt. Rồi lại cách xa anh một chút, nhìn vẻ mặt mơ hồ có chút buông lỏng.
Lãnh Đan Thu cảm thấy rất có ý tứ.
Mặc dù bình thường Tô Cẩn Hồng ở cùng một chỗ với con gái sẽ không khẩn trương, nhưng bởi vì kinh nghiệm tiếp xúc với phái nữ quá ít, nên khi cơ thể thiếu nữ ở gần, anh không tránh khỏi khẩn trương, ngay cả hít thở cũng chậm lại. Nói gì đến việc quan sát tỉ mỉ vẻ mặt Lãnh Đan Thu lúc này, Tô Cẩn Hồng không làm được!
May mắn là chỉ còn hai ba trạm. Trong vài phút còn lại, thần kinh Tô Cẩn Hồng căng lên, cho đến khi đến điểm dừng, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Kéo cổ tay Lãnh Đan Thu xuống xe.
Bước xuống đất, mặt Tô Cẩn Hồng trở lại trạng thái không cảm xúc, nhưng mà Lãnh Đan Thu lại thấy trán của anh xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Anh khác trước kia.
Lãnh Đan Thu rất tò mò, rõ ràng là một tay già đời trong tình trường mà sao lại biến thành một tên ngây thơ. Giống như đổi sang người khác giống thế?
Chẳng lẽ giống cô? Không không không, rõ ràng không giống.
Lãnh Đan Thu nhìn đồng hồ, nhìn thấy sắp đến giờ học, Lãnh Đan Thu âm thầm đè nỗi nghi ngờ xuống, chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng đến phòng học. Vừa chạy vừa âm thầm cầu nguyện: Đừng đến trễ nha.
Trước khi chuông reo một phút, hai người cuối cùng cũng chạy tới nơi, thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không chú ý tới việc sinh viên xung quanh nhìn họ mà xôn xao bàn luận. Lãnh Đan Thu mang theo bạn trai đẹp mã đi học, quan trọng nhất là anh chàng còn đeo cặp sách của Lãnh Đan Thu!
Cặp sách nữ cute lạc lối, đeo trêи người anh vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Không ít bạn nữ che miệng cười, nhỏ giọng: “Bạn nam kia đáng yêu quá!” Nhất thời, ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ liên tiếp rơi xuống người Lãnh Đan Thu.
Lãnh Đan Thu không cảm thấy gì, ngoài chuyện lúng túng vì bạn cùng phòng chỉ giữ cho cô một chỗ ngồi!
Trong lúc này tâm tư cô xoay chuyển liên hồi, âm thầm ảo não vì buổi sang quên báo bạn cùng phòng giữ thêm một chỗ, vừa tự hỏi biện pháp giải quyết. Dù sao cũng đưa Tô Cẩn Hồng đến nơi anh không quen, sao có thể đem con bỏ chợ?
Bạn cùng phòng bên cạnh cũng lộ vẻ lúng túng. Ai biết được bạn cùng phòng lại mang bạn trai đi học! Lại còn đẹp trai như vậy!
Con bé chết dẫm kia tốt số thế!
Các bạn cùng phòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà lại thoát kiếp FA. Không được, lát nữa tan học phải hỏi cô làm sao tìm được bạn trai đẹp như vậy!
Cô chuẩn bị nói: Tôi với anh xuống cuối ngồi. Vừa ngẩng đầu lại thấy Tô Cẩn Hồng cười cười, khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô: “Không sao đâu, cô ngồi cùng bọn họ đi, tôi xuống cuối xem tài liệu.”
Lúc này điện thoại bạn cùng phòng báo có tin nhắn, đọc một chút rồi bảo: “Cô ba nói cô ấy đang bị Tào Tháo đuổi trong WC, không thể đi học. Lát nữa sẽ đi phòng y tế xem sao.” Ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, nhiệt tình nói: “Không sao, cậu ngồi đi, một bạn cùng phòng bọn tôi không đến, vừa hay thừa một chỗ.”
Tô Cẩn Hồng nở nụ cười, hai lúm đồng tiền xuất hiện vài giây, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hai người ngồi xuống, Tô Cẩn Hồng lấy tài liệu của bản than ra rồi đưa cặp cho Lãnh Đan Thu.
Ánh mắt những nữ sinh xung quanh vẫn đổ về phía anh, bạn trai chất lượng tốt như vậy rất hiếm thấy.
Lãnh Đan Thu ngồi cùng với bạn cùng phòng, Hoàng Lị Lị ngồi bên cạnh, nhất quyết yên lặng nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, thấy Tô Cẩn Hồng chăm sóc Lãnh Đan Thu như vậy. Lại nghĩ đến việc mấy ngày nay đi dọn vệ sinh cho Đoạn Hiên Minh bị cậu gây khó dễ, không khỏi càng thêm hâm mộ Lãnh Đan Thu.
Nếu lúc ấy cô đồng ý với Tô Cẩn Hồng thì tốt rồi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hoàng Lị Lị vội xóa đi, nghĩ gì thế, đấy là bạn trai của Lãnh Đan Thu!
Lãnh Đan Thu và bạn cùng phòng đều là chăm chỉ tích cực, vì vậy chiếm được chỗ ngồi cũng là ở giữa gần đầu. Mà giảng viên môn này được gọi là Đại Ma Vương cũng không phải không có lý do. Vừa vào phòng học, ánh mắt quét qua cả lớp, ngay lập tức chú ý tới Tô Cẩn Hồng.
Một nam sinh ngồi ở giữa nữ sinh, hơn nữa lại rất lạ mặt. Kiểu này không phải hay trốn học, hôm nay mới đến thì là gì?
Giảng viên quyết định lát nữa hỏi anh. Nếu là sinh viên lớp này, trốn học nhiều như thế còn ra thể thống gì nữa!
Giảng viên nén lại tức giận, bắt đầu dạy học.
Đáng thương cho Tô Cẩn Hồng không biết suy nghĩ của giảng viên, hoàn toàn không tưởng tượng được tên mình đã bị vào sổ đen, gắn liền với chữ “trốn học”.
Hơn mười phút, giảng viên nói xong một phần kiến thức. Bắt đầu hỏi bài như thường lệ.
“Dùng phương pháp tôi vừa dạy để giải cái này.”
Bạn học xung quanh cúi đầu làm bài, Tô Cẩn Hồng ngồi xem tài liệu, hoàn toàn thờ ơ.
Giảng viên thấy anh không làm bài, không biết đang làm gì thì càng cố nén giạn.
“Bạn nam kia. Em lên bảng làm bài này.”
Lớp học xôn xao, quay đầu lại tìm xem ai xui xẻo bị gọi.
Hội Lãnh Đan Thu vẫn miệt mài làm bài, người bị gọi là nam, chắc chắn không phải mấy cô. Chuyện không liên quan đén mấy cô thì không cần để ý tới.
Chỉ có Hoàng Lị Lị ngẩng đầu, thấy giảng viên đang nhìn bàn các cô.
Nhìn mấy người bạn cùng phòng đang vùi đầu làm bài, cô ta đẩy tay người bên cạnh: “Hình như bạn trai của Lãnh Đan Thu bị gọi, cậu nói với cậu ấy một câu.”
Cô gái mờ mịt ngẩng đầu, phát hiên giảng viên đang nhìn chằm chằm bàn này: “!!!”
Giật khuỷu tay Lãnh Đan Thu, chưa kịp nói gì đã bị tiếng rống của giảng viên ngắt lời.
Giảng viên đợi hơn mười giây, không có phản ứng gì mà vẫn luôn cúi đầu, tức giận đi xuống: “Cậu đứng lên cho tôi.”
Âm thanh rất gần, sinh viên nào bị mắng?
Tô Cẩn Hồng mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện bạn học đang nhìn anh, lên một chút nữa thì thấy giảng viên đang lườm anh.
Vừa rời khỏi thế giới thứ nhất không lâu, còn giữ được thói quen của học sinh, Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn đứng dậy.
“Cậu lên làm bài này!”
Tô Cẩn Hồng nhìn lên bảng đen, cổ phiếu, thời gian giao hàng, hiệp ước giá cả, cảm thấy ngốc luôn rồi.
Trong vòng anh đanng tìm cách để giải thích với giảng viên mình không phải sinh viên lớp này.
Lãnh Đan Thu đứng lên: “Xin lỗi thầy, anh ấy không học ngành này.”
Thấy sinh viên số một của ngành, Lãnh Đan Thu, đứng lên giải thích, tâm tình giảng viên hòa hoãn một chút: “Hóa ra không phải ngành mình”.
“Thế cậu ấy của khoa nào?”
Lãnh Đan Thu căng da đầu dưới ánh mắt của giảng viên cùng cả lớp, giải thích: “Anh ấy không phải sinh viên trường mình, anh ấy đi học với em ạ.”
HẾT CHƯƠNG 33