Edit: Khoáng.
-
Tất cả biểu cảm thần thái của Lâm Bắc Từ đều do cậu học từ đủ loại người mà ra cả, thế nhưng sự chột dạ trong giây lát này là điều mà cậu thật sự cảm nhận được.
Bàn tay mới vừa chuẩn bị sờ kia của cậu dừng giữa không trung, sau đó thuận thế vung ngang vẩy dọc, như thể cậu chỉ đang muốn xoay cổ tay chút mà thôi.
Bấy giờ Chung Khê mới lãnh đạm cúi đầu nhìn gã quỷ không đầu dưới đất.
Lâm Bắc Từ không dám rờ mó gì vào tiểu quỷ kia nữa, cậu nhích vài bước sang một bên, nghĩ ngợi rồi tiến đến bên Trâu Tỉnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện này.”
Trâu Tỉnh nghiêng đầu kì quái nhìn cậu: “Chuyện gì á?”
Lâm Bắc Từ ngẫm nghĩ, hỏi: “Cảm giác như này gọi là gì vậy? Kiểu, giống như làm sai một chuyện rồi sợ bị mắng... Không đúng, không phải sợ, mà là kiểu, là kiểu...”
Lâm Bắc Từ không chịu thừa nhận mình vừa sợ nên đành quơ quơ tay, nỗ lực dùng mắt diễn tả cho hắn coi ý bảo: “Cậu hiểu hong?”
Trâu Tỉnh: “...”
Tui hiểu cái củ khỉ nè.
Lâm Bắc Từ bị cảm giác kì quái kia làm cho cơn xúc động dâng lên nhất thời, cậu thấy vừa quơ vừa tả mãi mà Trâu Tỉnh vẫn không hiểu nên bỏ qua luôn.
“Thôi bỏ đi, chắc là cậu cũng cả biết đâu.”
Trâu Tỉnh một lời khó nói hết nhìn cậu.
Bọn họ đứng xa những người còn lại, lùi lại ba bước chính là cửa phòng.
Chung Khê cúi đầu nhìn quỷ không đầu vẫn cố giãy giụa không ngừng. Những người khác cũng suy tư về những gì Lâm Bắc Từ vừa nói nghi ngờ nhìn chằm chằm đôi cha con nhà quỷ, lặng im không biết đang nghĩ gì.
Thấy Chung Khê không nhìn về phía này, Trâu Tỉnh quét quét mắt nhìn cánh cửa bên cạnh, kéo tay Lâm Bắc Từ, không dấu vết lùi về sau mấy bước, nhỏ giọng bảo: “Dư Minh Trạch, tụi mình cách xa chỗ này chút đi.”
Lâm Bắc Từ “Hả?” một tiếng, không để ý lùi ra sau theo Trâu Tỉnh.
Ánh đỏ trong mắt Trâu Tỉnh chợt lóe lên, hắn thong thả nâng tay, từ từ đè tay nắm cửa.
Chung Khê đang nhắm mắt điều tra kí ức cửa quỷ không đầu đột nhiên không biết sao mà mở bừng mắt, nhoáng một cái đã phóng một đồng xu ra ngoài.
“Keng--” một tiếng, đồng xu đập mạnh vào nắm cửa kim loại Trâu Tỉnh đang cầm.
Trâu Tỉnh sửng sốt.
Chung Khê quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn đưa cậu ấy đi đâu?”
Bấy giờ đầu óc mọi người vẫn còn nằm ở trên người quỷ không đầu, Chung Khê vừa ra tay, ai nấy đều sửng sốt, không phản ứng kịp.
“Trâu Tỉnh” oán hận cắn răng, chộp lấy cánh tay Lâm Bắc Từ, đá mở cửa phòng, mà Lâm Bắc Từ thì vẫn còn đang lag, chưa biết làm sao cho ổn nên cũng không phản kháng mà để yên tùy hắn lôi mình đi.
Cùng lúc đó, mấy đồng tiền đồng thời tấn công sau lưng hắn, ầm ầm lao đến, có thể thấy Chung Khê đã quyết tâm hạ tử thủ.
“Trâu Tỉnh” ngẩn ra, căn bản không kịp nghĩ đã lôi Lâm Bắc Từ ra trước chắn cho mình.
Chung Khê thấy thế lập tức vung tay, đồng tiền đã sắp đến ngực Lâm Bắc Từ chịu sự điều khiển của y chấn động trên không trung, tạm dừng trong chốc lát rồi quay về tay y.
Chỉ chờ như thế, “Trâu Tỉnh” đã mang Lâm Bắc Từ chạy vào phòng.
Cửa đóng lại, đến khi mở lần nữa, hai người đã không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này Nhạc Văn Xu mới phản ứng lại, sắc mặt khó coi nhìn căn phòng không một bóng người: “Tô Vân Hoan.”
Chung Khê lạnh mặt: “Con quỷ kia chắc chắn đang giấu giếm gì đó, các cô cứ phụ trách hỏi cho ra đi.”
Nhạc Văn Xu sửng sốt: “Vậy còn anh?”
Chung Khê lười tiếp lời, nâng bước rời đi, phi nhanh quẹo vào hành lang, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu giống y như một u hồn.
Nhạc Văn Xu và Thẩm Vận hai mặt nhìn nhau.
Lâm Bắc Từ chỉ cảm thấy có tiếng gió ù ù thổi qua bên tai mình, sau đó, cản vật xung quanh đã thay đổi.
Lúc này, cậu không những không ở trong phòng mà ngược lại, cậu đang đứng bên ngoài.
Căn biệt thự này có một cái vườn nhỏ. Bởi án giết người năm đó mà biệt thự đã bị bỏ hoang thật lâu, sân sau tự nhiên cũng chẳng có ai chăm sóc, cỏ mọc um tùm thành từng cụm, lộn xộn hết cả lên.
Lâm Bắc Từ đứng trên đống cỏ, mà Trâu Tỉnh - người bị điều kiển kéo cậu tới đâu đang nhắm mắt nằm liệt một bên, hẳn là còn đang hôn mê.
Trâu Tỉnh, quả nhiên là biến số.
Lâm Bắc Từ không thấy lạ, cậu nhìn bốn phía chung quanh, nhấc chân đạp lên cỏ khô tiến lên trước mấy bước.
Người mang cậu đến đây ngồi trên một hòn đá cách đấy không xa, ngồi quay lưng về phía cậu nên không thể biết được thằng chả đang làm cái gì mà chỉ thấy được vầng hào quang đen chói mù mắt chó sáng bling bling.
Là Tô Vân Hoan.
Lâm Bắc Từ như đã liệu được từ lâu cười một tiếng, cậu vui vẻ thoải mái bước lên trước, không tim không phổi ngồi cạnh Tô Vân Hoan.
Tay Tô Vân Hoan chống lên đầu gối, ánh mắt rệu rã nhìn đám cỏ khô, lệ khí nặng nề cũng sớm không còn trên người nó.
Lâm Bắc Từ theo tầm mắt nó nhìn về phía trước, nhưng nhìn mãi nhìn cả ngày trời thì ngoài cây khô cũng chỉ chừa cỏ héo, cậu hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế?”
Tô Vân Hoan chẳng hề hô đánh gọi giết giống lúc xưa mà nhẹ nhàng nâng tay lên, chỉ về phía trước, lẩm bẩm: “Tôi đang xem hồ hoa sen.”
Lâm Bắc Từ nói: “Ở đây không có hồ, cũng chẳng có hoa sen.”
Tô Vân Hoan lại nói: “Có.”
Trong mắt người khác, nơi đây chốn chốn chẳng có gì ngoài cỏ khô, không có tí mỹ cảm nào cả, chỉ là một cái sân đã bị bỏ hoang nhiều năm mà thôi.
Nhưng ở trong mắt Tô Vân Hoan, nơi này lại có một cảnh sắc khác đẹp đẽ cực kì.
Trong sân trồng một cây hạch đào¹ cao che trời, chiếc xích đu cho trẻ con chơi được mắc vào một nhánh cây dài, ở trên ghế xích đu là hai con búp bê cầm đao, rìu trên tay.
Ánh nắng len mình qua tán lá đáp lên bùn đất, hồ nước trồng hai nhánh sen ở cách đó không xa, những chú cá chép trong hồ thư thả vẫy đuôi bơi qua bơi lại.
Một hàng rào sắt dựng ven tường sân, bên cạnh là một cái vườn nhỏ trồng đủ loại hoa có hình dáng và màu sắc khác nhau.
Qua khe hở hàng rào sắt, có thể thấy đủ loại người đến người đi từ bên ngoài, hoàng hôn vẫn như cũ.
Trong ảo cảnh, Tô Vân Hoan bấy giờ vẫn còn là một cậu bé nắm tay Tô Thức đi ngang qua căn biệt thự này.
Cậu bé Tô Vân Hoa nghèo khổ từ nhỏ nào đã thấy được tòa biệt thự to đẹp như vậy bao giờ? Cậu bé không nghe Tô Thức nói, bám hai bàn tay nhỏ vào hàng rào, trong đôi mắt sáng lấp lánh đầy ngạc nhiên và hâm mộ.
“Bố ơi, bố ơi!” Tô Vân Hoan không ngừng “wow”, “Sau này mình giàu rồi thì có thể sống trong căn nhà lớn như mày không bố?”
Tô Thức mặc một bộ đồ lao động bẩn vô cùng, trên mặt là nét mệt mỏi khó thể giấu, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, khom lưng ôm Tô Vân Hoan vào ngực, nhẹ nhàng dỗ dành nó: “Có thể chứ.”
Tô Vân Hoan được ôm, nhưng vẫn còn lưu luyến nhìn tiếp, miệng còn hỏi: “Mình có sân không ạ?”
Tô Thức dịu dàng nói: “Sẽ có.”
“Có thể mặc tây trang không ạ?”
“Có chứ.”
“Vậy mình có được chụp ảnh không?”
“Vân Hoan muốn chụp ảnh à?”
“Dạ dạ! Muốn chụp ảnh chung với bố lắm!”
“Được.” Tô Thức gần như là đáp ứng mọi yêu cầu² của Tô Vân Hoan, khi cười rộ lên thì mặt mày đều là dịu dàng, “Tháng sau sinh nhật con, bố con ra quán chụp ảnh nhé.”
②: Gốc: Hữu cầu tất ứng
“Wow!” Tô Vân Hoan vui đến mức nhảy cả lên, “Chụp xong mình có thể rửa bức ảnh đó thành hai tấm được không bố?”
Tô Thức thấy nó vẫn còn vòi, ra vẻ khó xử: “Đắt lắm đó.”
Tô Vân Hoan bĩu môi, Tô Thức thấy vậy vội vàng nói: “Rửa, rửa chứ rửa chứ, rửa mấy tấm cũng được.”
Tô Vân Hoan lập tức nở nụ cười, nó giang tay ôm lấy cổ Tô Thức, thân mật cọ cổ hắn.
Mà Tô Vân Hoan đã hóa thành lệ quỷ ngồi ở trên tảng đá hoài niệm hai bóng hình trong kí ức ôm nhau rời đi xàng lúc càng xa, cuối cùng, đã xa tới mức không còn thấy được nữa.
Lâm Bắc Từ nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, nhưng có nhìn bao lâu thì cũng chẳng tra ra được cái gì cả, cậu ngắt một nhánh cỏ ngậm trong miệng, không chút để ý hỏi: “Cậu ở chỗ này đã bao lâu rồi?”
Tô Vân Hoan nghiêng nghiêng đầu, bấy giờ nhìn nó mới đúng như một đứa trẻ.
“Mười bốn năm ba tháng, nếu còn sống, có khi tôi đã có con luôn rồi không biết chừng.”
Lâm Bắc Từ: “Nhớ rõ ràng quá ha.”
Vậy mà Tô Vân Hoan lại cười, cuối cùng nó cũng bỏ được quay đầu nhìn Lâm Bắc Từ: “Có điều sau này tôi không cần nhớ nữa.”
Lâm Bắc Từ cũng cười, cậu đặt tay lên đầu gối, hơi lười biếng đối mắt với Tô Vân Hoan, nói: “Cậu không trách tôi làn bẩn quần áo cậu nữa à?”
Tô Vân Hoan rất là thành thật thẳng thắn: “Lạ thật là lạ, vừa nãy vốn dĩ tôi muốn để Trâu Tỉnh trực tiếp giết anh kìa.”
“Ồ? Thế sao giờ lại không động thủ? Bởi vì tôi nói hộ cậu điều cậu muốn nói?”
Tô Vân Hoan lắc đầu: “Bất kể tôi có làm nhiều hay ít điều sai, thì đó cũng là mệnh của tôi, chẳng trách người khác được, chỉ là tôi...”
Tôi không thể chịu nổi ác ngôn ác ngữ của những người đó hướng về phía Tô Thức mà thôi.
“Mười bốn năm nay, rất nhiều thầy trừ tà đã tới nơi này, có những tên lâu la chỉ biết một chiêu nửa thức, mà cao nhân giống ông nội cậu cũng có, bọn họ cũng như cậu, tìm được gian phòng nọ...”
Cũng thấy được cảnh tượng Tô Thức cầm rìu chém người.
Bọn họ tìm được hai cha con quỷ hồn kia, nghe thấy chuyện cũ bi thảm của chúng, tâm sinh thương hại, lại thêm ấn tượng ác liệt với lệ quỷ Tô Vân Hoan, tìm được rồi là ra tay muốn thu phục nó ngay lập tức.
“Có người đã nhìn ra mệnh cách khác thường của tôi, nhưng vẫn kệ mặc, không hỏi gì mà động thủ.” Tô Vân Hoan trào phúng cười, “Trừ tà đuổi quỷ? Thật đúng là nực cười.”
Lâm Bắc Từ như đang nghe kể chuyện, chống cằm lười biếng nhìn nó.
Thấy Tô Vân Hoan im lặng một chốt, cậu còn thúc giục: “Rồi sao nữa? Sau đó thì sao? Chuyện như thế nào?”
Tô Vân Hoan cười như không liếc cậu, Lâm Bắc Từ vội vàng nở một nụ cười chân thành đến mức không thể chân thành hơn, tỏ ý tớ đang rất là cổ đông cho đồng chí.
“Sau đó người đến nhiều, tôi cũng chán, không muốn giải thích nữa.” Đại khái là cảm thấy Lâm Bắc Từ có thể cứu mình được nên Tô Vân Hoan cũng không chấp nhặt với cậu, tốt tính thở ra một hơi -- cơ thể quỷ hồn lạnh lẽo mờ mịt, hơi thở màu trắng như sương thong thả tan ra.
“Muốn thu phục tôi thì trước tiên họ phải có bản lĩnh kia đã.”
Lâm Bắc Từ nghe đến nhập tân, trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng của Chung Khê: “... Nói đến đâu rồi?”
Lâm Bắc Từ: “Anh vừa ngắt kết nối đúng không?”
Chung Khê: “...”
Tô Vân Hoan vốn đang nói, đột nhiên dừng lại. Nó nhìn Lâm Bắc Từ, kì quái liếc mắt một cái.
Chân Lâm Bắc Từ bất giác lắc lắc: “Làm sao?”
Tô Vân Hoan lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy cậu có hơi khác.”
Lâm Bắc Từ sửng sốt: “Khác? Khác cái gì?”
Tô Vân Hoan ngẫm nghĩ, thử tìm từ để tả: “Cậu nuôi mèo bao giờ chưa? Hồi còn nhỏ, gần nhà tôi có rất nhiều mèo hoang, thỉnh thoảng tôi sẽ lấy một chút đồ thừa ra cho chúng ăn, cho nhiều lần, nên mỗi lần bọn chúng thấy tôi đi qua, đều nhìn tôi với kiểu...”
Nó thoáng trông qua Lâm Bắc Từ: “... Giống y như đúc ánh mắt lúc nãy của cậu.”
Lâm Bắc Từ: “...”
Chung Khê: “...”
Nụ cười trên môi Lâm Bắc Từ tắt húm, mặt lạnh te đứng dậy quay đầu đi thẳng.