Xuyên Nhanh: Cầm Tay

Chương 4: Chương 4: Tổng Tài Trong Lồng Kính (4)




Nhà họ Tạ tổng cộng có bốn người, lần lượt là Tạ Thành Trạch, cha Tạ Thành Trạch Tạ Viễn, mẹ kế Tạ Thành Trạch Lục Kỳ Kỳ và em trai Tạ Thành Trạch Tạ Thành Vân.

Tạ Viễn là Chủ tịch kiêm CEO của Tạ thị, mỗi ngày 8 giờ đúng giờ ra ngoài làm việc, nếu công ty không có hoạt động lớn cần ông ta tham gia thì ông ta sẽ về nhà đúng giờ lúc 5 giờ rưỡi tối.

Tạ Thành Vân năm nay mười bốn tuổi, học lớp 7 trường cấp 2 tư nhân, trừ ngày nghỉ ra, 7 giờ mỗi ngày đi học, khoảng 8 giờ tối học thêm môn năng khiếu ở trường xong sẽ về nhà.

Lục Kỳ Kỳ không có nghề nghiệp, lúc học đại học năm bốn bà đi thực tập quen biết Tạ Viễn, tốt nghiệp xong là gả ngay vào nhà họ Tạ, sau này bắt đầu cuộc sống của phu nhân nhà giàu há mồm là có cơm ăn.

Ngày hôm sau là thứ hai, 9 giờ sáng Lục Ngạn Chu đi vào nhà họ Tạ, cũng chỉ có Lục Kỳ Kỳ ở nhà.

Lục Kỳ Kỳ năm nay gần 40, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn lớn lắm cũng chỉ 30, không những thế diện mạo của bà ta cũng rất đẹp, là một người không thua gì đại mỹ nhân.

Lục Ngạn Chu vừa vào cửa đã thấy đại mỹ nhân vừa ăn sáng vừa xem phim truyền hình.

“Cô út.” Lục Ngạn Chu thưa một tiếng.

“Là Chu Chu à...” Lục Kỳ Kỳ liếc nhìn Lục Ngạn Chu một cái liền tiếp tục xem phim truyền hình của bà ta, còn “phụt” cười một tiếng.

“Cô út, con lên lầu 4.” Lục Ngạn Chu nói.

“Đi đi đi đi.” Lục Kỳ Kỳ không thèm để tâm xua xua tay.

Lục Ngạn Chu thấy thế, cầm cái cặp căng phồng đựng máy tính đi lên lầu.

Hôm qua anh mua sách, bài thi và văn phòng phẩm, còn chuẩn bị vài món đồ đóng hộp.

Anh đã hỏi riêng bác sĩ của Tạ Thành Trạch, theo như bác sĩ nói, đồ hộp thông qua xử lý khử khuẩn là có thể cho Tạ Thành Trạch ăn được, bác sĩ còn đề cử cho anh vài sản phẩm.

Lục Ngạn Chu mua hết.

Đương nhiên trước khi đưa mấy thứ này cho Tạ Thành Trạch thì phải khử khuẩn trước đã.

Lục Ngạn Chu vừa bước vào lầu 4 đã đối diện với cặp mắt sáng long lanh của Tạ Thành Trạch.

Lục Ngạn Chu cười rộ lên: “Em đang đợi anh đấy hả?”

Tạ Thành Trạch dán mặt lên tấm màng plastic, ngũ quan bị đè lép xẹp, nhưng vẫn kiên trì gật đầu, cái mũi nhỏ xinh đong đưa lên xuống theo cái gật đầu của cậu, cứ thế biến thành mũi heo.

Tim Lục Ngạn Chu mềm thành vũng nước.

Sao đứa nhỏ này lại đáng yêu tới vậy chứ!

“Anh tới đây.” Tạ Thành Trạch nhỏ giọng yêu cầu.

“Từ từ đã, anh có đem theo đồ cho em,“ Lục Ngạn Chu đi tới trước ống dẫn khử khuẩn, bỏ vào hai tờ giấy thi và thức ăn đóng hộp, sau đó khởi động máy móc tiến hành khử khuẩn, “Anh còn đem theo sách, có điều sách quá dày, cũng không biết có diệt khuẩn được hoàn toàn hay không, nên không đưa cho em... Bây giờ trên máy tính cũng có thể tìm được tài liệu học tập, anh nhớ là em có máy tính bảng đúng không?”

Tạ Thành Trạch tiếp tục dựa vào tấm màng plastic, gật đầu: “Em có!”

“Nếu em có máy tính bảng thì chúng ta có thể dùng nó để học.” Lục Ngạn Chu bỏ đồ xong, đi tới cạnh Tạ Thành Trạch rồi ngồi xuống, móc trong cặp đựng máy tính ra một cuốn sách giáo khoa môn Ngữ văn lớp 5, nói với Tạ Thành Trạch: “Em lấy máy tính bảng của em lại đây, anh chỉ em cách tải APP, hôm qua anh tìm thử, có vài APP chứa sẵn nguyên bộ sách giáo khoa, Ngữ văn và Tiếng anh còn có chức năng đọc thành tiếng.”

*APP: mình hiểu là ứng dụng nhé.

Sau khi anh nuôi dưỡng linh hồn của Tạ Thành Trạch xong, sẽ chờ cậu ta qua đời rồi mới đem mảnh vỡ linh hồn của cậu ta đi được.

Tạ Thành Trạch phải sống cả đời ở đây, học thêm vài thứ cũng không có chỗ hỏng, miễn cho cậu ta cái gì cũng không biết, tương lai lại bị người như nguyên chủ lừa gạt.

Tạ Thành Trạch ngoan ngoãn cầm một chiếc máy tính bảng tới.

Trong máy tính bảng chỉ có vài APP được cài sẵn, Lục Ngạn Chu thấy thế, trước chỉ cậu tải xuống mấy cái APP học tập, rồi chỉ cậu tải vài game một người chơi.

Tạ Thành Trạch quá đơn thuần, nếu chơi loại game một đám người chơi chung nói không chừng sẽ bị người ta lừa.

“Sau này nếu em thấy nhàm chán thì có thể chơi mấy game này, nhưng đương nhiên chúng ta phải học trước đã.” Lục Ngạn Chu giảng xong, lại bảo, “Bài thi anh đưa cho em đã khử khuẩn xong rồi, em lấy ra làm chút nhé?”

Lục Ngạn Chu cho Tạ Thành Trạch hai tờ đề thi, là đề thi Ngữ văn và Toán học cuối học kỳ lớp 4.

Anh định kiểm tra trình độ học tập của cậu trước.

Đương nhiên, cho dù kiến thức của Tạ Thành Trạch chưa được vững, kế tiếp cũng có thể dạy từ chương trình lớp 5, dẫu sao thì kiến thức ở tiểu học cũng không phức tạp.

Tạ Thành Trạch cầm đề thi tới, có chút không tình nguyện nhìn Lục Ngạn Chu: “Em không muốn làm...”

Lục Ngạn Chu nói: “Ngoan, làm một lần đi.”

Tạ Thành Trạch vẫn cứ nhìn Lục Ngạn Chu.

Lục Ngạn Chu đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Hay em vừa làm vừa dựa lên người anh?”

“Dạ được!” Tạ Thành Trạch đồng ý ngay tắp lự, sau đó kéo cái bàn nhỏ plastic trong phòng khách của cậu dọn tới ven tường, dựa vào Lục Ngạn Chu bắt đầu làm bài thi.

Tạ Thành Trạch làm bài vô cùng nghiêm túc, nhưng chữ viết ra đều như gà bới, đã thế khi Tạ Thành Trạch viết được một chốc thì sẽ liếc nhìn Lục Ngạn Chu một cái, một bộ muốn được khen ngợi.

A Trạch nhà anh ngoan thế này, chắc chắn phải khen ngợi! Lục Ngạn Chu nói: “A Trạch, em viết chữ giỏi quá!”

“A Trạch em thông minh thật đấy!”

“A Trạch em làm bài cũng nhanh nữa!”

...

Tạ Thành Trạch hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, điều này làm Lục Ngạn Chu không nhịn được xỏ tay vào bao tay cao su xoa xoa đầu cậu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, tuy Tạ Thành Trạch rất thích hắn ta nhưng cũng sẽ không thân mật với hắn ta như vậy, bây giờ Tạ Thành Trạch ỷ lại vào anh thế này không lẽ là bởi vì ngày hôm qua anh bày tỏ thiện ý với cậu ta?

Chỉ là một chút thiện ý mà đứa nhỏ này đã vui vẻ đến thế rồi ư?

Lục Ngạn Chu đau lòng không thôi, chờ Tạ Thành Trạch làm xong bài thi liền xét đáp án chấm điểm cho Tạ Thành Trạch.

Toán học còn đỡ, tuy Tạ Thành Trạch làm sai vài câu nhưng chủ yếu là do không quen với cách làm bài, nhưng đề thi Ngữ văn thì lại sai túi bụi.

Đương nhiên mấy câu này cũng hơi khó thật, tỷ như nguồn gốc của chữ “khả” là gì... Ngay cả bản thân Lục Ngạn Chu cũng không biết.

Phần làm văn phía sau Tạ Thành Trạch càng viết loạn hơn nữa, rất nhiều chữ còn thiếu tay thiếu chân.

Lục Ngạn Chu dựa vào tấm màng plastic vừa dò đáp án vừa khen Tạ Thành Trạch: “A Trạch em giỏi quá, làm đúng rất nhiều câu!”

Tạ Thành Trạch nở một nụ cười có hơi ngượng ngùng.

Làm bài thi xong Lục Ngạn Chu liền lấy cuốn sách giáo khoa Ngữ văn lớp 5 ra, đọc bài học cho Tạ Thành Trạch, để Tạ Thành Trạch biết mặt chữ.

Lúc Tạ Thành Trạch làm bài thi anh đã nhận ra rằng, tất cả nét bút viết chữ của Tạ Thành Trạch đều là sai, còn có rất nhiều chữ cậu ta biết nhưng không viết được.

Thật rõ ràng, người giáo viên trước kia dạy cậu không thật tâm.

May thay, bây giờ APP xài vô cùng tốt, sau khi trả phí không những có thể tự động đọc bài mà còn có thể xem trình tự nét bút của từ mới, và những từ này có thể ghép thành những chữ gì.

Lục Ngạn Chu kèm Tạ Thành Trạch đọc vài lần bài học số một, rồi dạy cậu biết mặt chữ, bắt cậu chép lại từ mới và từ liên quan, cuối cùng bảo: “Tới, em tắt máy tính bảng đi, lấy một tờ giấy trắng ra, anh đọc chính tả cho em viết.”

Tạ Thành Trạch ngoan ngoãn làm theo.

Lục Ngạn Chu chọn vài từ đọc cho Tạ Thành Trạch viết, lần này Tạ Thành Trạch viết đúng hết trơn, nhưng chữ vẫn khó coi.

“A Trạch nhà ta thông minh quá!” Lục Ngạn Chu lại khen thêm một tràng.

Tạ Thành Trạch đã là người trưởng thành, người trưởng thành quay đầu lại học chương trình tiểu học, học nhanh hơn con nít cũng thật bình thường, nhưng anh vẫn cảm thấy Tạ Thành Trạch rất tuyệt.

Tạ Thành Trạch nói: “Thế... Anh Ngạn Chu ôm em một cái.”

Lục Ngạn Chu đồng ý cái rụp, ôm cậu vào trong ngực, lại hỏi: “A Trạch có thứ gì yêu thích không? Vẽ tranh hay piano gì đó chẳng hạn?”

Thời cấp hai nguyên chủ cực kỳ thích thú với học võ, từng học qua Tae Kwon Do, sau đó còn học thêm vẽ tranh màu nước, đàn ghi-ta hai năm, còn có viết thư pháp ba năm... Tất cả thứ này, hắn đều bỏ dở giữa chừng.

Thứ yêu thích cuối cùng của nguyên chủ... Hẳn là chơi game.

Cũng không biết Tạ Thành Trạch có thứ gì thích hay không.

Tạ Thành Trạch trả lời không chút do dự: “Anh Ngạn Chu thích cái gì thì em thích cái đó.”

“Yêu thích có nghĩa phải là thứ em thích cơ.”

“Em không thích thứ gì cả.” Tạ Thành Trạch chớp chớp mắt.

“Vậy cũng không sao, chờ sau này thân thể em tốt lên, thử làm nhiều thứ, chắn chắn sẽ tìm ra được thứ em yêu thích.” Lục Ngạn Chu nói.

Tạ Thành Trạch cúi đầu không nói chuyện nữa.

Lục Ngạn Chu biết tại sao cậu lại như vậy.

Căn bệnh này của Tạ Thành Trạch là có thể chữa khỏi, cách chữa có vài loại, thường thấy là liệu pháp gen và cấy ghép cốt tủy.

Lúc Tạ Thành Trạch còn nhỏ từng điều trị bằng liệu pháp gen, nhưng không có tác dụng, đến nỗi cấy ghép cốt tủy... Cậu ta vẫn chưa tìm được cốt tủy phù hợp.

Đây là bởi vì bệnh của cậu thật ra là ở linh hồn... Lục Ngạn Chu ôm đầu Tạ Thành Trạch vào lòng.

Tạ Thành Trạch cọ cọ lên ngực Lục Ngạn Chu, ngoan ngoãn ngồi đấy.

Nhưng tiếng bước chân quen thuộc lại lần nữa vang lên... Lục Ngạn Chu buông Tạ Thành Trạch ra, nhìn về phía cánh cửa.

Cửa cầu thang mở ra, người đi vào lần này vẫn là quản gia Vương, chẳng qua có lẽ có Lục Kỳ Kỳ ở nhà nên thái độ hôm nay của hắn vô cùng tốt: “Cậu chủ họ, đã đến giờ dùng cơm trưa, bà chủ bảo tôi gọi ngài xuống ăn cơm.”

“Ừ,“ Lục Ngạn Chu gật đầu, nói với Tạ Thành Trạch, “A Trạch, anh đi ăn cơm, lát nữa gặp.”

“Vâng.” Tạ Thành Trạch cười gật đầu.

Lúc này Lục Ngạn Chu mới xuống lầu.

Theo bóng dáng của Lục Ngạn Chu từ từ biến mất, nụ cười tươi rói và vẻ mặt ngây thơ của Tạ Thành Trạch cũng biến mất theo.

Cậu ta lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, tựa như một pho tượng thạch tinh xảo.

Quản gia Vương khom lưng, cúi đầu từ từ lui ra ngoài, cũng không dám nhìn Tạ Thành Trạch.

Tạ Thành Trạch đột nhiên gọi hắn lại: “Từ từ.”

Người quản gia Vương khẽ run.

Tạ Thành Trạch lại nói: “Tôi bảo ông có thái độ tốt với anh ấy một chút, nhưng ông cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng, miễn làm anh ấy hoài nghi.”

“Vâng, cậu chủ.” Vương quản gia cung kính mà nói.

Tạ Thành Trạch không quan tâm quản gia Vương nữa, cậu đứng lên rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ có mành che lại bốn phía.

Phòng ngủ của cậu rất nhỏ, bên trong lại không chỉ đặt một chiếc máy tính. Cậu gõ hai cái lên một chiếc notebook trong số đấy, trên màn hình notebook lập tức hiện lên khung cảnh trong phòng khách dưới lầu.

Lục Ngạn Chu đã xuống lầu, đang ăn cơm cùng với Lục Kỳ Kỳ.

Tạ Thành Trạch đeo tai nghe lên chỉnh lớn âm lượng, lẳng lặng quan sát.

Trước kia cậu rất thích Lục Ngạn Chu, nhìn thấy anh ấy sẽ vui vẻ, nhưng không quá để tâm.

Khi đó cậu không gặp được Lục Ngạn Chu sẽ nhớ anh ấy, nhưng khi gặp rồi, lại cảm thấy người này hơi bị phiền.

Nhưng cảm giác như thế lại biến mất vào ngày hôm qua.

Ngày hôm qua sau khi cậu nhìn thấy Lục Ngạn Chu, không biết vì sao từ đáy lòng thích người này.

Thậm chí đã không còn là sự yêu thích đơn thuần đối với một món đồ nào đó như trước kia nữa, mà là yêu thích đến mức muốn làm cho người này đừng rời khỏi mình.

Cậu muốn chạm vào Lục Ngạn Chu.

Tạ Thành Trạch vươn một ngón tay, chọc chọc gương mặt của Lục Ngạn Chu trên màn hình.

Hai ngày nay Lục Ngạn Chu biểu hiện rất tốt, cậu rất hài lòng.

Cậu đột nhiên cảm thấy... Tồn tại cũng rất thú vị.

Chỉ là... Bài thi Ngữ văn lớp 4 mà thôi, tại sao cậu lại làm sai thành như vậy? Điều này không khoa học!

Tạ Thành Trạch nhíu mày, chợt máy tính bên cạnh loé lên một cái, một khung chat hiện ra.

Cậu tùy ý bỏ qua không ngó ngàng tới, tiếp tục xem theo dõi ở phòng khách dưới lầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ Mộng Lớn Không Chứa Nước Sâu đã tặng Ngư Lôi x1

Cảm tạ Sa Hoa đã tặng Hoả Tiễn x1

Cảm tạ Vân đã tặng Hoả Tiễn x1

Cảm tạ Hải Dương đã tặng Lựu Đạn x1

Cảm tạ Trà Ô Long Tea Plus thơm ngon đã tặng Địa Lôi x2

Cảm tạ Người Yêu Thích Ngọt Văn đã tặng Địa Lôi x2

Cảm tạ yishuihan đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ 16458271 đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Khang Khang bệ hạ đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Quan đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ =3= đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Bạch Tàng đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Chiêu Hiểu Nghi đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Muốn Ngôi Sao Nhỏ đã tặng Địa Lôi x1

Cảm tạ Tuyệt Tuyệt Tử tiến công đã tặng Địa Lôi x1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.