Editor: Uyên
Để phục hồi lại hết cơ quan cũng không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa Lê Tử Ngôn không chỉ bị thương ở đầu mà xương cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng cũng may là luôn có Hàn Tri Dao ở bên cạnh, Lê Tử Hàn cũng xin nghỉ làm ở công ty đến chăm sóc cậu, ba mẹ mỗi ngày đều đưa tới đồ ăn bổ dưỡng nên Lê Tử Ngôn khôi phục khá nhanh. Đương nhiên trong đó cũng không biết có phải do hệ thống làm hay không.
Hai tay Lê Tử Ngôn đỡ tay vịn, sau lưng dựa vào Hàn Tri Dao, phần lớn sức nặng đều dựa vào người Hàn Tri Dao, từng bước đi về phía trước.
“Khó chịu không?”
“Không sao.”
Lê Tử Ngôn lắc đầu, sắc mặt vẫn còn tái mét, trán cũng đổ đầy mồ hôi, cho dù khôi phục nhanh thế nào thì quá trình khôi phục cũng không dễ dàng, “Không sao, anh làm được.”
“Chậm thôi, dựa vào em này.”
Hàn Tri Dao cau mày, tuy đau lòng nhưng cũng không còn cách nào, hắn muốn gánh hết đau đớn thay Lê Tử Ngôn nhưng chuyện này hắn không thể làm được.
Sau một tiếng tập luyện, Hàn Tri Dao bế Lê Tử Ngôn lên giường, mặc kệ mồ hồi đang đổ đầy trên trán và lưng mà chạy tới chạy lui lau mồ hôi cho Lê Tử Ngôn, đút nước cho Lê Tử Ngôn, ai nấy nhìn vào cũng thấy ghen tị.
“Anh vẫn chưa quen ở bên em cho lắm.”
Lê Tử Ngôn cúi đầu cười cười, trông còn có vẻ ngượng ngùng đặc biệt khiến người nhìn rung động, “Anh thật may mắn khi được em thích.”
“......Là anh quá tốt nên người may mắn là em mới đúng, có thể gặp được anh, thích anh và được anh đồng ý.”
Hàn Tri Dao vuốt ve má Lê Tử Ngôn, trong lòng chỉ thấy thật thương cậu, tình cảm của hắn dành cho Lê Tử Ngôn đã không thể dùng tình yêu để hình dung nữa. Nếu như trước kia Lê Tử Ngôn là người yêu của hắn thì hiện tại sau khi trải qua mười thế giới, Lê Tử Ngôn đã thật sự trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
“Anh rất may mắn khi có thể gặp được em.”
Lê Tử Ngôn khẽ cười, dùng hai má cọ vào lòng bàn tay Hàn Tri Dao, “Nên cảm ơn 007, nếu không có nó thì có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
“Ừ...” Hàn Tri Dao đáp một tiếng nhưng cổ họng lại khô khốc, hắn không thể tưởng tượng được một ngày không có Lê Tử Ngôn.
“Nói mới nhớ cũng lâu rồi không thấy 007, từ sau khi anh tỉnh thì cũng không còn tin tức của nó nữa, sau này chúng ta sẽ không gặp được nó nữa sao?”
Hàn Tri Dao cũng nhíu mày, theo lý mà nói thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lẽ ra 007 sẽ tới báo một tiếng cho bọn họ nhưng bây giờ lại im hơi lặng tiếng, quả thật không hợp lý.
“Có lẽ nó đang làm nhiệm vụ khác, anh đừng lo lắng.”
“Có lẽ vậy...” Lê Tử Ngôn gật đầu rồi nghiêng người ôm Hàn Tri Dao. Hàn Tri Dao cảm nhận được điều gì đó, mỉm cười nhẹ nhàng vỗ lưng Lê Tử Ngôn.
Hắn cực kỳ thích cảm giác được Lê Tử Ngôn dựa dẫm, có lẽ là do tuổi của hắn nhỏ hơn Lê Tử Ngôn nên trong tiềm thức hắn càng hy vọng Lê Tử Ngôn coi hắn là chỗ dựa, coi như một người đàn ông đáng tin cậy.
“Tri Dao, chờ anh khỏe rồi chúng ta cùng đi du lịch được không?”
“Ừm, anh muốn đi đâu em cũng đi cùng anh.”
Lê Tử Ngôn dựa đầu trước ngực Hàn Tri Dao híp mắt cười, ngọt ngào trên mặt làm cho người ta muốn hôn lên môi anh khiến anh không nói nên lời, chỉ là anh ngốc nghếch nên không nhìn ra vẻ thâm trầm trong mắt của nam sinh kia.
Hàn Tri Dao cứ như thế ôm anh, bầu trời dần dần tối sầm lại.
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, bây giờ mới hơn 10 giờ sáng sao lại tối thế này được.
Hai người đều sửng sốt nhìn xung quanh từ từ biến thành một vùng thức hải mênh mông.
[Ký chủ, đã lâu không gặp.]
“007? Là mi à?”
Lê Tử Ngôn ở trong vòng tay Hàn Tri Dao nhìn hệ thống có thêm một vòng sáng trước mặt, kinh ngạc nói, “Mi...nâng cấp?”
“Đúng vậy, bởi vì nhiệm vụ của ngài và Hàn Tri Dao đã thành công nên giúp tôi đạt được giá trị tinh thần và năng lượng, đã nâng cấp lên làm đội trưởng đội quản lý, cám ơn ngài.]
“Phải là ta cám ơn mi mới đúng.” Lê Tử Ngôn cười cười rồi bí mật móc ngón tay Hàn Tri Dao.
Nên cảm ơn 007 nhưng quan trọng hơn là phải cảm ơn người vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nếu như không phải tình cảm chân thành của Hàn Tri Dao khiến Chủ Thần chú ý thì bọn họ cũng sẽ không được chọn, nếu như không phải mỗi một thế giới, mỗi một thân phận, Hàn Tri Dao đều chọn Lê Tử Ngôn thì Lê Tử Ngôn cũng sẽ không có cơ hội tỉnh lại.
“Đã lâu không gặp, mi đi đâu vậy? Có chuyện gì xảy ra không?”
007 bay lên xuống lên tiếng, âm thanh của nó có thêm vài dao động tình cảm khác với trước kia, [Lúc trước tôi quay về chủ hệ thống nạp điện, bây giờ đã khôi phục. Bởi vì nhiệm vụ của hai người được xem như đã hoàn thành quá xuất sắc nên Chủ Thần bảo tôi tới đây đưa đồ cho hai người.”
“Đồ? Cái gì vậy?” Hàn Tri Dao mở miệng, đây là chuyện mà khi hắn và 007 giao dịch chưa từng nói tới.
[Còn nhớ em bé của hai người không?]
“Con?!”
“Em bé?!”
Lời này vừa nói ra, Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn đều trợn to hai mắt, rõ ràng đều là người rất thông minh nhưng lúc này lại trông thật ngốc nghếch.
Trên màn hình điện tử 007 giống như đang khẽ cười, từ từ điều động dữ liệu trong kho dự trữ của thế giới trước.
Lê Tử Ngôn mang thai ngất xỉu, Lê Tử Ngôn nằm trong lòng Hàn Tri Dao, Lê Tử Ngôn đang đỡ eo...Tất cả hình ảnh được phát nhanh trước mặt hai người.
Mặt Lê Tử Ngôn đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ, ngược lại Hàn Tri Dao nhếch khóe môi, gương mặt sáng ngời chẳng qua trong mắt vẫn hiện lên một tia ghen tuông —— mặc dù người kia cũng là hắn, hắn cũng ghen khi thấy hành động của Lê Tử Ngôn với phiên bản khác của mình.
“Dừng lại đi 007, đừng phát nữa.” Một tay Lê Tử Ngôn che mặt nhưng lại không che được ửng hồng trên mặt, trông giống như một quả đào chín mọng ngon miệng.
Hàn Tri Dao cúi đầu mỉm cười cắn tai Lê Tử Ngôn một cái rồi hôn lên má Lê Tử Ngôn, “Anh ơi, tình yêu ơi, không cần ngại, con cũng đã sinh rồi mà vẫn còn mắc cỡ à?”
“Đừng nói nữa...Tri Dao...”
“Được được, không nói không nói.”
Hàn Tri Dao cực kỳ yêu dáng vẻ này của Lê Tử Ngôn, rõ ràng hai người cũng xem như là “vợ chồng già” rồi nhưng vẫn thẹn thùng như trước. Ánh mắt hắn tối sầm lại, trên mặt nở nụ cười yêu thương cùng với ý tứ không rõ ôm Lê Tử Ngôn vào lòng, “Em bé này có chuyện gì sao?”
[Hai người thấy sao về đứa nhỏ này?]
“Đây là đứa bé anh ấy sinh cho tôi, hai chúng tôi, tôi đương nhiên là yêu anh ấy, nhưng...”
Khóe miệng Hàn Tri Dao rũ xuống đầy tiếc nuối, “Bé con sống ở thế giới đó sẽ tốt hơn.”
[Sau khi hai người rời khỏi thế giới kia, tất cả mọi chuyện về hai người sẽ bị phong ấn cho nên đứa nhỏ này cũng chỉ có thể dừng lại lúc đó.]
007 nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, màn hình điện tử lóe lên, “Cho nên nhiệm vụ của tôi lần này là đưa đứa bé cho hai người.]
[Một đứa trẻ mang dòng máu của hai người và cũng chính là minh chứng cho tình cảm của hai người.]