Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn bị hành động của Sở Hằng làm cho giật mình, mấy người ở phía sau cũng có vẻ mặt khác nhau.
Tay Văn Trúc lập tức siết chặt, nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt, cắn chặt hàm răng. Thái Vi thì vẻ mặt mang theo thâm ý, không biết nghĩ đến cái gì mà hơi hé miệng. Chỉ có Vân Nhạc lén lút nhìn chằm chằm bóng lưng Văn Trúc, cau mày tỏ vẻ mất hứng.
“Vương gia, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Sở Hằng dẫn Lê Tử Ngôn đến một cái đình, để Lê Tử Ngôn ngồi thoải mái rồi liền phân phó người đem điểm tâm lên.
“Không cần phải như vậy đâu Hoàn Chi.” Lê Tử Ngôn nắm lấy cánh tay Sở Hằng, cười lắc đầu.
“Cũng không phải ở Vương phủ, các tướng sĩ trong doanh vì bảo vệ quốc gia, vì huấn luyện cũng đã mệt rồi, làm sao có thể để cho bọn họ hầu hạ ta nữa, hơn nữa ta đến đây vì muốn nhìn những nơi ngươi từng đi qua, nếu còn làm phiền đến ngươi thì lần sau ta cũng không dám tới.”
Sở Hằng mở miệng nhưng không nói ra lời nào, chỉ là biểu tình trên mặt càng lúc càng nhu hòa.
“Vương gia, để nô tỳ cùng Vân Nhạc đến hầu hạ ngài và tướng quân được không?.”
Thái Vi nhanh liền hiểu, chủ động đứng lên, Vân Nhạc cũng đi theo bên cạnh nàng, “Vậy làm phiền Văn quân sư dẫn đường cho hai người chúng ta.”
Văn Trúc muốn ở lại đây, nhưng Thái Vi đã nói như vậy, nếu y đáp ứng thì phải rời khỏi đây, còn nếu y không đáp ứng thì lại cảm thấy không đúng, đang suy nghĩ thì Sở Hằng ở bên kia lên tiếng.
“Văn quân sư, đây là lần đầu tiên Thái Vi và Vân Nhạc tới sân huấn luyện, ngươi dẫn bọn họ đến bếp nhỏ đi, sau đó quay về đây.
“......Dạ.”
Sở Hằng đã nói thì y không thể không nghe, trong lòng Văn Trúc âm thầm nghiến răng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ, dẫn Thái Vi cùng Vân Nhạc cùng lui xuống, “Hai vị xin hãy đi theo ta.”
Văn Trúc đi ở phía trước, Thái Vi và Vân Nhạc đi theo phía sau, Vân Nhạc nhíu mày vẻ mặt không vui, khuôn mặt nhỏ bé còn chưa hết vẻ non nớt nhăn lại giống như một cái bánh bao, chứa đầy sự không cam lòng. Thái Vi chọc y một cái, y sợ Thái Vi tức giận, nên chỉ có thể chậm rãi thu lại sắc mặt.
“Quân doanh không thể so với Vương phủ, đồ ăn cũng không được tinh xảo đâu, không biết Vương gia có thể ăn được không.”
Văn Trúc mỉm cười đem điểm tâm đã chuẩn bị đặt vào trong giỏ tre, đưa cho Vân Nhạc. . đam mỹ hài
“Văn mỗ cũng không biết Vương gia thích ăn gì, nên tự tiện chuẩn bị, hy vọng Vương gia không trách tội.”
“Văn quân sư lo lắng nhiều rồi, Vương gia cũng không kén ăn.”
Việc lén lút thảo luận về sở thích của đại quan và người trong hoàng gia là không hợp quy củ, cho nên Thái Vi cũng chỉ nói một câu như vậy, huống chi ấn tượng của nàng đối với người trước mặt cũng không tính là quá tốt, cũng không muốn ở trước mặt y tiết lộ quá nhiều tin tức về Lê Tử Ngôn.
“Đúng rồi, nghe nói Vương gia gần đây mới hồi kinh, mà tại sao Vương gia lại rời kinh lâu như vậy?”
“Văn quân sư ở quân doanh làm việc nhiều năm, chẳng lẽ không biết chuyện này sao?”
Văn Trúc lắc đầu, lấy quạt gấp che nửa mặt dưới, bộ dáng xấu hổ khó xử, “Nói đến cũng xấu hổ, tướng quân khi xuất chinh gặp phải tại hạ, nhìn trúng tài năng của ta nên mới đem ta thu về dưới trướng.”
“Thì ra là như vậy.”
Thái Vi gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, nói như vậy vị quân sư trước mặt này chỉ sợ là chưa từng tham gia khoa cử, được tướng quân đặt biệt thu về, đề cử làm quân sư.
“Chuyện của Vương gia, chúng ta làm hạ nhân thì không thể nói nhiều, nhưng nếu quân sư muốn biết, có thể trực tiếp hỏi Vương gia, Vương gia bình thường rất gần gũi, hẳn sẽ nguyện ý cùng quân sư nói chuyện.”
Nụ cười trên mặt Văn Trúc cứng đờ một chút, nhưng vẫn là bộ dáng tiên sinh tốt bụng.
“Chuyện này, tiểu sinh đúng là có ý định nói chuyện với Vương gia, nhưng thân phận của ta thấp kém, sợ là không thể vào mắt Vương gia, hơn nữa Vương gia quý giá, sợ là sẽ không để ý đến vấn đề nhỏ của ta.”
Lời này thật ra cũng không tính là gì, dù sao thân phận khác biệt là đúng, chỉ là Văn Trúc bày ra bộ dáng ủy khuất, rất có ý vị sâu xa.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Nơi này là phòng bếp của sân huấn luyện, nhiều người nhiều miệng, cuộc nói chuyện của họ đã thu hút không ít sự chú ý rất nhiều người. Văn Trúc xuất thân thường dân, người trong quân doanh đều biết y hiện giờ là “hồng nhân” của tướng quân, bọn họ tất nhiên cũng sẽ tôn trọng, lúc này ai nấy đều dựng lỗ tai lên quan sát tình huống bên kia.
“Văn quân sư nói lời này cũng không đúng, Vương gia của chúng ta tốt đẹp gần gũi, sao lại kiêu ngạo giống như ngài nói được?”
Trong lời nói của Văn Trúc có ẩn ý, tuy không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lúc này lại nghe Vân Nhạc nói, liền có chút xấu hổ, “Vương gia nhà chúng ta lúc trước còn mời ngài cùng Dung Ân phó tướng dùng cơm, sao giống như lời ngài nói được?”
Vân Nhạc còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thái Vi trừng mắt, y đành bĩu môi không nói nữa.
“Vân tiểu đệ hiểu lầm rồi, là ta nghĩ sai, chỉ tại do ta xuất thân thấp hèn, tự oán tự ngải mà thôi.”
Đối phương cuối cùng vẫn là người bên cạnh Vương gia, Văn Trúc bị vạch trần tâm tư cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cười cười, giả vờ không để ý.
“Văn quân sư, không làm phiền ngài nữa, chúng ta đi trước.” Thái Vi hơi khom người với Văn Trúc, dẫn Vân Nhạc rời đi.
Vân Nhạc trước khi đi liếc mắt nhìn Văn Trúc một cái, chỉ cảm thấy vẻ mặt của đối phương thật làm cho người ta chán ghét.
“Lúc trước ta dạy ngươi thế nào? Cứ gặp chuyện là miệng lưỡi trơn tru vậy sao?” Thái Vi nhíu mày, có chút trách cứ nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu bất mãn.
“Ta biết sai rồi, cô cô, nhưng vị quân sư kia thật đáng giận, ta thật sự không thích hắn!
Vân Nhạc thấy Thái Vi không lên tiếng ngăn cản, hạ thấp giọng mở miệng nói: “Cô cô nhìn y phục hôm nay của hắn đi, không phải giống y phục mà hồi trước chủ tử mặc sao? Còn có cái quạt kia, trước kia hắn cũng chưa từng mang theo! Lời hắn vừa nói nữa, trong lời nói đều cho rằng Vương gia nhà chúng ta không tốt, ta...”
“Được rồi.”
Thái Vi gõ gõ vào đầu Vân Nhạc, lên tiếng cảnh cáo, “Nơi này là quân doanh, không phải ở Vương phủ, Vương gia đã nói phải cẩn thận cả trong lời nói lẫn hành động, nhớ chưa?”
“......Nhớ rõ.”
“Chuyện này trong lòng hai chúng ta biết là được rồi, không cần nói cho Vương gia.”
Vân Nhạc gật đầu, nói một hồi tâm tình của y cũng không còn nôn nóng như trước, “Được, ta biết rồi.”
Hai người ổn định lại cảm xúc, cuối cùng cũng đi tới cổng, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lúc đi vào trong đình đã nhìn không ra sự bất mãn vừa rồi.
“Vương gia, tướng quân, trà bánh đã mang đến.”
Thái Vi đem điểm tâm bày ra, rót trà cho hai người rồi mới đứng sang một bên, “Mời Vương gia, tướng quân dùng trà.”
“Đa tạ.” Lê Tử Ngôn nhẹ giọng nói, hiển nhiên là thói quen, ngược lại khiến Sở Hằng có chút kinh ngạc.
Nước trà ấm áp xoa dịu cổ họng khô khốc, làm cho cổ họng Lê Tử Ngôn thoải mái hơn rất nhiều.
“Trà này là Văn quân sư nấu?”
“Bẩm vương gia, đúng vậy ạ.”
“Văn quân sư tài nghệ song tuyệt, không nghĩ tới cũng có công phu pha trà.”
Lê Tử Ngôn cúi đầu cười cười, nhìn về phía Sở Hằng, “Lần trước thời gian quá gấp, ta quên mang lễ vật gặp mặt, hôm nay liền mang lên đi.”
“Vân Nhạc, lên xe ngựa lấy đồ.”
“Lễ vật? Cái gì vậy?”
“Ta chuẩn bị một chút lễ vật cho Dung phó tướng và Văn quân sư, coi như là công bọn họ phụ tá ngươi, không tính là gì.”