Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn thật sự không phải chỉ nói cho có, dù sao cậu cũng quyết định sẽ học cách bắn súng, chẳng qua hồi đó cậu muốn học với Hàn Lâm Hạ nhưng tình huống bây giờ không còn giống như trước, cũng không thể mặt dày tìm Hàn Lâm Hạ.
Huống chi năng lực của Trần Khoáng Viễn cũng không tồi, y và Hàn Lâm Hạ đều xuất thân từ quân đội nên năng lực đương nhiên đều rất mạnh, hơn nữa so với Bạch Kính Triết thì tính tình của Trần Khoáng Viễn khá thật thà, tiếp xúc cũng dễ hơn.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì cậu đã thức dậy, Hàn Lâm Hạ đang ôm cánh tay ngồi ngủ trên sô pha, cậu hành động nhẹ nhàng không dám gây ra tiếng động.
Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lấy trong không gian của mình vài gói bánh mì nhỏ và sữa rồi đặt ở bên cạnh Hàn Lâm Hạ, thở cũng không dám thở mạnh, sau đó cẩn thận xuống ghế sô pha đi vào phòng vệ sinh.
Cậu không biết ngay khi cậu bước vào phòng vệ sinh, người vốn đang ngủ đột nhiên mở hai mắt, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.
Không phải thích mình à? Không phải muốn bảo vệ mình sao? Hừ, đúng là có sắc đẹp đều biết lừa người!
Hàn Lâm Hạ nghiến răng, nhớ tới Lê Tử Ngôn cười rất đẹp với Trần Khoáng Viễn liền nhíu chặt mày, nhưng vẫn đưa tay cầm bánh mì trên bàn ăn vào bụng.
Trời rất nhanh đã sáng, lúc Lê Tử Ngôn từ phòng vệ sinh đi ra thì Hàn Lâm Hạ đã không còn ở trong phòng nữa, cậu mím môi miễn cưỡng cười cười rồi thay đồ huấn luyện đi ra ngoài.
“Anh Khoáng Viễn!”
Lê Tử Ngôn vừa đi ra hành lang thấy sắc mặt Hàn Lâm Hạ đã tốt hơn hôm qua nhưng vẫn kìm chế không đi lại gần, ánh mắt cậu đặt trên người Hàn Lâm Hạ nhưng lại đi tới bên cạnh Trần Khoáng Viễn.
“Anh Khoáng Viễn, từ hôm nay làm phiền anh rồi!”
“Haha, với tôi thì không có gì phiền cả, đều là người một đội mà, hôm nay tôi dạy cậu cách chiến đấu trước.”
Trần Khoáng Viễn xua tay, thật ra y còn rất thích quá trình làm huấn luyện viên, nếu như không có mạt thế thì y vốn đã trực tiếp thăng chức vào trại huấn luyện làm huấn luyện viên, “Nào nào, tối hôm qua tôi nghĩ cả đêm, suýt chút nữa còn viết cả giáo án, Tiểu Lê, cậu đã từng có kinh nghiệm chưa?”
Lê Tử Ngôn lắc đầu, ký ức của cậu không hoàn chỉnh nên không biết mấy thế giới trước mình có từng học hay không, nhưng trong ký ức lại có thân phận của cậu ở thế giới này, đúng là cậu không có kinh nghiệm.
“Được, cũng không phải vấn đề lớn, chúng ta cứ bắt đầu học từ cái đơn giản trước.”
Trần Khoáng Viễn cũng đoán được điều này cho nên cũng không quá bất ngờ, tốt tính cười cười rồi dẫn Lê Tử Ngôn đến một bãi đất trống, “Hôm nay chúng ta không học gì nặng, đơn giản thôi.”
Nói xong Trần Khoáng Viễn liền lấy đà chạy đi, “Cứ làm theo tôi, trước tiên chúng ta luyện sức phần chân, chạy nhanh, đứng vững, còn lại là chăm tập luyện.”
Lê Tử Ngôn gật đầu, dáng vẻ chăm học ngoài dự đoán của Hàn Lâm Hạ đang đứng cách đó không xa lén quan sát bọn họ.
Rõ ràng hồi đó chưa từng trải qua quá trình huấn luyện tương tự nhưng Lê Tử Ngôn lại hiểu rất nhanh, động tác cũng đúng tiêu chuẩn, tuy vì thể lực kém không thể duy trì lâu như Trần Khoáng Viễn nhưng so với người bình thường mà nói thì tốt hơn rất nhiều.
“Không ngờ bạn nhỏ rất có tài nha, lúc tôi mới vào quân trại huấn luyện bởi vì bài này mà bị huấn luyện viên đá mấy lần.”
Bạch Kính Triết khoanh tay vừa nhìn vừa lắc đầu, giống như đang nhớ lại quá khứ, “Tôi thấy bạn nhỏ rất thông minh, nói không chừng ít lâu sau là có thể đi làm nhiệm vụ với chúng ta rồi.”
Hàn Lâm Hạ không trả lời, ánh mắt dừng trên đôi chân nhỏ nhắn của Lê Tử Ngôn, hôm nay Lê Tử Ngôn mặc đồng phục huấn luyện, do đồ giặt nhiều nên hơi co lại, cậu vừa nhấc chân ống quần liền bị kéo lên lộ ra mắt cá chân mảnh mai trắng nõn, càng thêm nổi bật trên lớp đất cát xung quanh.
Hai người ở bên kia đã qua bài tiếp theo, Trần Khoáng Viễn để Lê Tử Ngôn nằm xuống đất, mình thì giữ hai mắt cá chân của cậu để Lê Tử Ngôn giữ vững ngồi dậy.
Bộ phận đẹp đẽ riêng tư kia bị một người đàn ông khác nắm giữ, mặt Hàn Lâm Hạ lập tức âm trầm, hắn cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần thì mình đã đứng bên cạnh Trần Khoáng Viễn, Trần Khoáng Viễn vẫn không hề hay biết, trong miệng còn lẩm bẩm.
“Đúng, lên, lên nào, đàn ông thì phải có sức ở eo, eo là bảo bối của người đàn ông có biết không? Nhìn eo của cậu kìa, hai tay tôi đều có ôm hết rồi! Còn nhỏ hơn mấy em gái nữa!”
“Cậu sờ eo cậu ta rồi?”
“Sờ rồi, nhỏ lắm, tôi...”
Trần Khoáng Viễn nói một nửa mới thấy không đúng, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Hàn Lâm Hạ, cơ thể run lên cười hì hì, “Boss, sao anh lại tới đây?”
“Không phải nói huấn luyện cậu ta hả, bây giờ đang làm cái gì đây?”
“Em trai Tiểu Lê không có kinh nghiệm mà, nên em bảo cậu ấy khởi động một chút để tránh mất sức.”
Lời này nói không sai, hơn nữa nếu sau này hai người luyện tập đấu đôi thì chỉ sợ sẽ tiếp xúc cơ thể càng nhiều.
Hàn Lâm Hạ càng nghĩ mặt càng lạnh, sắc mặt ngày càng đen, hai người dưới đất đều ngửa đầu nhìn hắn, một câu cũng không dám nói.
“Cậu đứng lên.”
“Hả? Ò.” Trần Khoáng Viễn nhanh nhẹn từ dưới đất đứng lên rồi đi sang một bên, thậm chí còn đứng thành tư thế trong quân đội.
“Cậu qua chỗ lão Bạch đi, tôi dạy cậu ta.”
“Được rồi, Boss chắc chắn sẽ dạy tốt hơn em.”
Trần Khoáng Viễn vẫn chưa nhận ra chuyện gì lạ, còn cười hắc hắc đưa tay vỗ bả vai Lê Tử Ngôn, “Tiểu Lê, tôi nói cho cậu biết, thành tích đấu đôi của Boss lúc nào cũng đứng đầu, so với tôi giỏi hơn nhiều, để anh ấy dạy cậu đi, nhớ chăm chỉ luyện tập đó.”
Lê Tử Ngôn không nói gì chỉ nhìn Trần Khoáng Viễn rồi lại nhìn Hàn Lâm Hạ. Thật ra trong lòng cậu còn ước gì Hàn Lâm Hạ có thể dạy mình, nhưng lại sợ thể hiện quá rõ bị người khác phát hiện.
Bày ra khuôn mặt vô cảm, chỉ có lỗ tai lại đo đỏ.
Chẳng qua phản ứng thế này rơi vào mắt Hàn Lâm Hạ lại chính là không muốn hắn, lông mày hắn nhíu lại, bất mãn trong lòng càng nhiều, nhóc lừa đảo nói thích hắn mà còn đi thông đồng khắp nơi, quả nhiên không biết xấu hổ mà!
“Được rồi, cậu đi đi.”
“Được được, em đi em đi.”
Trần Khoáng Viễn không biết tại sao hôm nay Hàn Lâm Hạ lại nóng nảy như vậy, nhưng thấy sắc mặt của hắn liền lấy đồ rồi chạy đi, còn vẫy tay với hai người.
Lê Tử Ngôn từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ cát trên người, khẩn trương chắp hai tay ở phía sau.
“Đứng thẳng! Trần Khoáng Viễn không dạy cậu cách đứng của quân nhân sao?”
Giọng nói của Hàn Lâm Hạ vốn mang theo uy nghiêm, lúc nâng cao càng thêm có khí thế, Lê Tử Ngôn sợ tới mức run rẩy đứng thẳng tắp.
“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ dạy cậu.”
“Dạ anh...anh Hàn!”
“Cậu phải gọi tôi là gì?”
“......Dạ, huấn luyện viên!”