Editor: Uyên
Sau khi bị Hàn Tri Dao từ chối, Lê Tử Ngôn lập tức không vui nhưng thấy Hàn Tri Dao cau mày bận rộn với công việc rốt cuộc cậu vẫn không làm nũng nghịch ngợm. Chỉ có thể thất vọng ngồi trên sô pha mong chờ nhìn người kia.
Hàn Tri Dao vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Lê Tử Ngôn, len lén nhìn đứa nhỏ yên lặng ngồi đó.
Hắn làm gì có việc bận chỉ là vì muốn tránh Lê Tử Ngôn ỷ lại mà thôi, nếu là trước kia thì hắn nhất định sẽ hưởng thụ khi đứa nhỏ dựa vào mình nhưng hiện tại trong lòng hắn lại có thêm một cảm xúc băn khoăn, thật sự là không còn cách nào.
Rõ ràng bây giờ đứa nhỏ vẫn không từ bỏ, nếu như không có biện pháp thì có khi càng tiến lên hơn, ánh mắt Hàn Tri Dao trở nên nghiêm túc nhắn tin với Lương Phong.
Sếp Hàn: Tìm cho tôi một người phụ nữ.
Lương Phong:?
Lương Phong thu hồi tin nhắn.
Lương Phong: Dạ được sếp, sếp có yêu cầu gì không?
Hàn Tri Dao cứng họng khi thấy tin nhắn Lương Phong đã thu hồi, đột nhiên hắn nhắn một câu như vậy có lẽ Lương Phong sẽ nghĩ hắn bị trúng tà. Cũng do hắn thật sự đã bị Lê Tử Ngôn quậy đến rối bời không còn tỉnh táo.
Sếp Hàn: Đừng nghĩ lung tung.
Sếp Hàn: Tìm một người đóng kịch với tôi.
Lương Phong: Dạ hiểu, tôi đi ngay.
Mà bên kia sau khi Lương Phong hiểu ra thì theo bản năng cho rằng Hàn Tri Dao muốn đối phó lời giục cưới của ông cụ nên vội vàng đi tìm người.
Nhiệm vụ này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản. Lấy thân phận và tài sản của Hàn Tri Dao thì đã có vô số trai xinh gái đẹp tự dâng tới, cũng có không ít nhà kinh doanh đến liên hôn mượn chút gió của Hàn Tri Dao. Chẳng qua đây cũng là vấn đề lớn nhất, Hàn Tri Dao chỉ cần một người diễn kịch với hắn, mà cấm kị nhất là chân tâm và tà tâm.
Sau hàng ngàn lựa chọn Lương Phong đã tìm được một người, không phải xuất thân cao quý mà chỉ là một diễn viên. Ngôi sao nhỏ này cũng không nổi tiếng, gia nhập vào giới giải trí mấy năm nhưng vẫn chưa được ra mắt, diễn xuất không quá xuất sắc nhưng đủ xinh đẹp.
Mấu chốt là làm giao dịch với cô ấy chỉ cần cung cấp cho cô đủ tài nguyên thì sẽ không ảnh hưởng lợi ích của hai bên.
Hàn Tri Dao nhìn thông tin của nữ diễn viên Lương Phong đưa tới, gật đầu không nói gì, cho dù là qua cửa thì hắn cũng không cần người này tham dự tiệc tùng với mình, chỉ cần đối phó với Lê Tử Ngôn là đủ rồi, hơn nữa thân phận diễn viên của đối phương cũng không tồi nên không công khai thì có thể nói là sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của đối phương, Lê Tử Ngôn sẽ không nghi ngờ.
Đương nhiên Lương Phong không hiểu ý định thật sự của Hàn Tri Dao nhưng bản thân là người được Hàn Tri Dao tin tưởng nhất nên cũng không hỏi nhiều, dựa theo yêu cầu của Hàn Tri Dao đặt trước một nhà hàng riêng tư, sau đó hẹn thời gian địa điểm với nữ diễn viên kia để gặp mặt.
“Chuyện này đừng công khai với bên ngoài.”
“Ý sếp là...”
“Quan hệ người yêu của tôi với cô ấy.”
Hàn Tri Dao hơi dừng rồi nói tiếp, “Cũng không cần nói với Ngôn Ngôn, nếu em ấy hỏi thì cậu cứ nói không biết là được.”
“Hiểu rồi.” Ngoài miệng Lương Phong nói vậy nhưng trong lòng lại khó hiểu tại sao Hàn Tri Dao lại không muốn nói với Lê Tử Ngôn, nếu là muốn đối phó ông cụ thì cần gì phải giấu Lê Tử Ngôn.
Nhớ lại lúc sếp chạy đi công tác vì cãi nhau với cậu chủ nhỏ, Lương Phong có một ý nghĩ kì lạ nhưng rất nhanh đã dập tắt.
Một ngày trước khi khai giảng, Lê Tử Ngôn chán nản cầm nước trái cây, tay phải cầm bỏng ngô đứng trước cửa rạp phim với Tề Nhạc.
Lần trước cậu nói muốn xem phim, Hàn Tri Dao không đi với cậu mà lại hẹn Tề Nhạc đi xem cùng cậu, chỉ là cậu muốn xem phim tình cảm và cũng chỉ muốn xem với Hàn Tri Dao.
Tề Nhạc thầm cười trước vẻ mặt buồn chán cùng cái miệng bĩu ra vì bất mãn của cậu,, nhéo thịt mềm trên má Lê Tử Ngôn.
“Sao? Đi với tôi không vui hả? Lại nhớ chú Hàn nhà cậu phải không?”
“Tôi không thèm nhớ anh ấy...” Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhưng vẫn cứng miệng phủ nhận. Bị người ta biết mình bị từ chối quá xấu hổ nên cậu không muốn thừa nhận.
“Tôi nói này, hay cậu trực tiếp gạo nấu thành cơm đi thì chú ấy muốn quỵt nợ cũng không được.”
Lê Tử Ngôn tức giận liếc Tề Nhạc một cái rồi đưa tay vỗ bả vai Tề Nhạc, “Ý gì vậy? Cậu có thể cho tôi một cách đúng đắn hơn không?”
“Rồi rồi, không đùa với cậu nữa, nhìn xem cậu kìa!”
Tề Nhạc sờ mũi bật cười thành tiếng, cùng Lê Tử Ngôn vào một cửa hàng ngồi ở bàn gần cửa sổ, “Thật ra tâm lý vậy của chú Hàn cũng thường thôi, dù sao thì hồi đó chú ấy thật sự xem cậu là con trai mà, giờ cậu lại tỏ tình như vậy thì chú ấy nhất định không chấp nhận được rồi.”
Chuyện này không cần Tề Nhạc nói thì trong lòng Lê Tử Ngôn vẫn hiểu được nhưng cậu lại không muốn chấp nhận. Đó chẳng phải là vì yêu sao? Cậu khao khát cần Hàn Tri Dao đáp lại mình.
Hai bạn nhỏ ngồi đối mặt uống coca ăn bỏng ngô, Lê Tử Ngôn liếc mắt qua lập tức dừng lại ở một chiếc xe ngoài cửa sổ.
“Chuyện gì vậy? Cậu thấy gì?”
“Đó là xe của anh ấy.” Lê Tử Ngôn nhíu mày, chiếc xe ngoài kia là của Hàn Tri Dao. Biển số xe cậu đã thấy, trước đây khi Hàn Tri Dao dẫn
cậu ra ngoài chơi đều lái chiếc này.
Ở đây là trung tâm thành phố, các trung tâm thương mại xa hoa đều ở đây, mà một số nhà hàng và địa điểm ăn uống nơi này cũng đều là cao cấp nhất, rất chú trọng đến sự riêng tư, trước đó cậu thường xuyên được Hàn Tri Dao đưa tới đây.
Chiếc xe kia chạy vào hầm gửi xe, Lê Tử Ngôn ngồi không yên. Rõ ràng Hàn Tri Dao nói với cậu là có công chuyện cần giải quyết mà sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Lê Tử Ngôn đột ngột đứng lên chạy về phía hầm gửi xe nhưng lại bị Tề Nhạc giữ lại.
“Này này! Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm anh ấy!”
“Bây giờ cậu đi chưa chắc tìm được đâu, lỡ chú Hàn đang gặp đối tác thì sao?” Tề Nhạc giữ chặt tay Lê Tử Ngôn ý bảo cậu bình tĩnh, “Hay mình chờ chút đi, cậu thử hỏi trợ lý Lương xem?”
Lê Tử Ngôn cắn môi gật đầu, cậu cũng biết công việc của Hàn Tri Dao rất bận không thể chiều cậu như trước đây nữa, lấy điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Lương Phong.
Nhưng Lương Phong đang bận giúp ông chủ nghiên cứu hợp đồng nên không kịp trả lời.
Lê Tử Ngôn cau mày nhìn wechat vẫn không có hồi âm.
“Đừng lo, tôi nghĩ chắc là đang rất bận rồi, đợi thêm một lát nữa đi.”
Hiện tại ngoại trừ chờ đợi thì cũng không còn cách nào khác, Lê Tử Ngôn gật đầu buồn bã thở dài một hơi.
Theo đuổi một người thật khó khăn mà.