Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn ngã vào vòng tay của Cảnh Trạch, nhiệt độ trên trán cao đến bất thường, hai má cũng đỏ bừng, Cảnh Trạch mặc kệ xung quanh có người nhìn hay không mà ôm ngang Lê Tử Ngôn lên rồi vỗ cánh bay đến phòng y tế.
“Sao vậy? Đặt cậu ấy lên giường đi!”
Bác sĩ đứng lên liên tục vẫy tay, sau khi nhìn thấy mặt Lê Tử Ngôn rồi lại nhìn Cảnh Trạch, “Lại là hai người hả, bị làm sao? Sao hôm nay lại tới?”
“Cậu ấy ngất xỉu.”
“Tôi biết cậu ấy ngất xỉu, tôi đâu có mù.” Bác sĩ tức giận trả lời một câu rồi lắc đầu kiểm tra cho Lê Tử Ngôn, “Hôm qua tay cậu ấy bị bỏng nên rất dễ bị nhiễm trùng phát sốt, sao cậu lại bất cẩn vậy?”
“...”
Cảnh Trạch há miệng không nói gì, hơi chột dạ cau mày. Hắn chẳng những không chú ý mà tối hôm qua còn không khống chế dục vọng lăn lộn với Lê Tử Ngôn.
“Vết thương bị nhiễm trùng nhưng không quá nghiêm trọng, xử lý sơ qua là xong rồi, cậu ấy bị cảm lạnh, lát nữa tôi sẽ kê thuốc, giờ cứ để cậu ấy nằm nghỉ đi.”
Lúc bác sĩ kiểm tra cho Lê Tử Ngôn đương nhiên phải mở nút áo ở ngực, dấu vết để lại trên người Lê Tử Ngôn đặc biệt nổi bật. Bác sĩ liếc Cảnh Trạch một cái rồi ẩn ý nói.
“Tôi biết nhu cầu của ác ma khá mạnh, nhưng cũng phải biết yêu thương quý trọng bạn đời mình, nếu không sẽ đánh mất trái tim của nửa kia.”
“Tôi...” Cảnh Trạch muốn lên tiếng giải thích quan hệ giữa hai người nhưng đầu óc hắn lại rối tung lên, bị ánh mắt tổn thương nhưng lại giả bộ kiên cường tối qua của Lê Tử Ngôn kích thích nên hoàn toàn không nói nên lời.
Bác sĩ thấy hắn cau mày thì cho rằng hắn đang tự trách nên cũng không nói nữa, sau khi xử lý vết thương cho Lê Tử Ngôn xong thì rời phòng để lại không gian cho hai người.
Cảnh Trạch ngồi trên ghế cạnh giường, hai chân mở ra, hai tay khoanh lại, mắt thì nhìn chằm chằm Lê Tử Ngôn. Người trên giường nhắm mắt với sắc mặt tiều tụy nhưng lại đỏ bừng bất thường, hoàn toàn không giống với sắc đỏ khi hai người thân mật.
Lúc đó cả người Lê Tử Ngôn đều mang theo cảm giác đầy lười biếng cùng dụ người, làm người ta muốn ôm cậu, hôn cậu, nhưng Lê Tử Ngôn càng như vậy thì chỉ làm cho người ta muốn nâng trong lòng bàn tay dỗ dành, đáng thương giống như một con mèo nhỏ bị ném vào hồ nước.
Cậu tựa như một con mèo con hắn nhặt được, chỉ biết khiến người ta mềm lòng.
Cảnh Trạch đưa tay đặt lên trán Lê Tử Ngôn, không kìm chế được mà trượt xuống sờ sờ hai má Lê Tử Ngôn. Ngay từ đầu hắn không thích Lê Tử Ngôn, chỉ muốn Lê Tử Ngôn làm thế thân để ngụy trang. Nhưng càng ở chung, hắn lại càng không kiểm soát được tình cảm của mình, thật sự không biết mọi thứ đang phát triển thế nào.
Tối hôm đó Lê Tử Ngôn tỏ tình nửa thật nửa giả khiến trái tim hắn rối loạn, nhưng lại không khống chế được mà vui mừng, thêm chuyện Tô Kiến Bạch vô tình châm ngòi khiến hắn bực mình thì cho tới bây giờ hình tượng hoàn mỹ đang lặng lẽ xuất hiện vết nứt.
Rút tay lại rồi nhắm chặt mắt, Cảnh Trạch thở ra một hơi, mọi chuyền đã không còn nằm trong tay hắn nữa. Có lẽ, từ khi hắn lựa chọn Lê Tử Ngôn làm thế thân thì cũng đã thay đổi mọi chuyện.
“A...”
Cảnh Trạch vẫn đang suy nghĩ, trên giường lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, hắn nhìn qua liền thấy Lê Tử Ngôn cau mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Cậu tỉnh rồi.”
“Sao ngài Cảnh lại ở đây?” Tiếng nói của Lê Tử Ngôn hơi khàn nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, nghiêng đầu né tránh Cảnh Trạch đang muốn đỡ tay cậu mà tự mình chống đỡ ngồi dậy.
“......Tình cờ đi ngang qua.”
“Vậy à, là ngài Cảnh đưa tôi tới đây sao?”
“Ừm.”
“Lại làm phiền ngài rồi.”
Từng cậu từng chữ của Lê Tử Ngôn đều là ý tứ xa cách, còn mang theo vẻ khách sáo, giọng nói dịu dàng lễ phép nhưng lại không còn thấy gần gũi nữa. Bàn tay đưa ra của Cảnh Trạch cứng lại, nhìn Lê Tử Ngôn với ánh mắt không thể tin được.
Hắn biết Lê Tử Ngôn không phải thế này, ngay từ đầu hắn đã biết Lê Tử Ngôn ngoài cứng trong mềm, hai người ở chung chưa bao giờ rơi vào tình huống như bây giờ, thỉnh thoảng còn mang lại cho hắn vài cảm giác mới mẻ. Nhưng lúc này, Lê Tử Ngôn lại trở thành như lời hắn nói, nho nhã lễ độ, gần như là giống tới bảy phần với tính cách của Tô Kiến Bạch.
Nắm tay chậm rãi siết chặt, Cảnh Trạch cắn răng trầm giọng nói, “Cậu có ý gì?”
“Ngài Cảnh đang nói gì vậy?”
“Cậu đang bắt chước ai? Kiến Bạch phải không?”
Lê Tử Ngôn cúi đầu khẽ cười, “Đúng vậy, ngài Cảnh không thích tôi như vậy sao?”
“...”
“Ngài Cảnh, tôi không phải kẻ ngốc, nguyên nhân ngài tìm tôi, tôi đều biết hết. Tôi cũng biết ngài không thích tính cách của tôi, ngài là kim chủ nên đương nhiên tôi phải thỏa mãn yêu cầu của kim chủ chứ.”
Lê Tử Ngôn không chừa một con đường sống nào, giọng nói ôn nhu nhưng lời nói ra lại đâm thẳng vào trái tim người nghe. Đúng vậy, rõ ràng cậu tới làm thế thân cho Tô Kiến Bạch thì càng giống Tô Kiến Bạch càng tốt mới đúng, nhưng Cảnh Trạch lại không vui nổi.
“Ai nói với cậu? Ai nói chuyện của Tô Kiến Bạch với cậu.”
“Ngài Cảnh, ngài chưa từng có ý định giấu tôi. Nếu không có...”
Nếu không có thì cũng sẽ không lên mạng thanh minh, sẽ không để cậu đi gặp cha mẹ một mình, càng sẽ không để mặc Tô Kiến Bạch xuất hiện làm khó cậu.
Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Trạch, lời sau chưa nói ra nhưng Cảnh Trạch lại cảm thấy trong lòng mình đau nhức.
Hắn đưa tay nắm cằm Lê Tử Ngôn kéo qua trước mặt mình, ánh mắt tối tăm, “Không được nhắc tới cậu ấy. Cậu...”
“Được rồi ngài Cảnh.”
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu cười cười, lông mi chớp chớp, đôi mắt còn hơi đỏ, “Tôi hơi mệt, ngài Cảnh có thể cho tôi nghỉ được không?”
“...”
Buông tay ra, Cảnh Trạch đi ra cửa, thấy người trên giường nằm xuống, không nói một lời mà nhìn chăm chú hồi lâu mới rời đi.
Cửa bị đóng lại phát ra một tiếng “cạch”, Lê Tử Ngôn mở mắt ra, khóe môi kéo lên một độ cong.
Tô Kiến Bạch bất nhân thì cũng không thể trách cậu.
Chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi Lê Tử Ngôn còn mang theo nụ cười, tay nắm chặt góc chăn.
Liên tiếp ba ngày, Lê Tử Ngôn vẫn như trước không liên lạc với Cảnh Trạch, cả ngày Cảnh Trạch đều nhìn điện thoại, vào khung chat với Lê Tử Ngôn, cứ gõ rồi lại xóa, cuối cùng một chữ cũng không gửi qua.
Ong—-
Điện thoại nhận được một tin nhắn, con ngươi đỏ sậm của Cảnh Trạch lóe lên, lập tức cầm điện thoại, sau khi nhìn thấy nội dung, ý cười trên mặt không còn thấy đâu.
Ngụy Tu Trúc: Tổng tài, tối nay ra ngoài chơi đi.
Ngụy Tu Trúc: Đến săn người đẹp, tôi nghe nói quán bar mới có một cực phẩm, hôm nay sẽ có buổi biểu diễn.
Ngụy Tu Trúc: Bọn Văn Thụy cũng đi.
Cảnh Trạch nhìn tin nhắn Ngụy Tu Trúc gửi tới, xoa xoa mi tâm định từ chối, nhưng gần đây tâm phiền ý loạn, đang lo không có chỗ phát tiết nên cuối cùng vẫn đồng ý.
“Coi như cậu cũng biết tỉnh ngộ rồi tổng giám đốc Cảnh, tôi còn tưởng cậu muốn vì Tô Kiến Bạch mà buông tha cả khu rau xanh để thủ thân như ngọc chứ!”
Ngụy Tu Trúc đưa Cảnh Trạch một ly rượu, hai chân bắt chéo, cặp sừng trên thái dương lóe lên dưới ánh đèn mờ ảo, “Tôi nói cho cậu biết, người này nhất định tốt hơn Tô Kiến Bạch của cậu nhiều.”
“Tu Trúc, không phải cậu cứ đòi muốn tìm bạn nhỏ Tử Ngôn sao? Bây giờ lại đi ngoại tình rồi?”
Văn Thụy và Cố Thành liếc nhau một cái, trên mặt mang theo ý trêu chọc, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Cảnh Trạch thay đổi.