Editor: Uyên
Cảnh Trạch cố tình liên lạc với Lê Tử Ngôn nhưng người ta lại không trả lời tin nhắn, Cảnh Trạch cũng đành phải kiềm nén cảm xúc trong lòng.
Lúc quay lại trường, trong tay Lê Tử Ngôn còn ôm theo lồng mèo, Bánh Sữa đang nằm trong đó mềm mại kêu meo meo. Nó chỉ mới ba tháng tuổi, lúc đưa đến phòng khám thú y, bác sĩ sợ trên người nó mang theo bệnh truyền nhiễm nên phải ở lại đó quan sát vài ngày.
Bây giờ rận trên người đã được tẩy sạch, bộ lông toàn thân vừa trắng vừa mềm giống như kẹo bông gòn, trên người cũng không mang mầm bệnh nào nữa, rất là khỏe mạnh.
Bánh Sữa rất dễ thương, toàn thân trắng bông xù, một đôi mắt màu xanh lơ thực sự rất hiếm có, nhìn qua giống như một yêu tinh nhỏ.
Vật nào cũng có linh tính, nó biết ai đối xử tốt với mình, cũng biết ai đang nuôi mình nên càng ngoan ngoãn với Lê Tử Ngôn, chưa bao lâu đã lộ ra cái bụng mềm mại của mình muốn Lê Tử Ngôn nựng nựng.
“Tử Ngôn, có người tìm cậu, đeo kính râm rất kỳ lạ.” Người nói là bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn, lúc báo tin này cho Lê Tử Ngôn cũng hơi lo lắng, “Hay để tôi đi với cậu.”
“Không sao đâu đại ca, cậu giúp tôi trông chừng Bánh Sữa một lát.”
“Không thành vấn đề, cứ giao con gái của cậu cho tôi, tôi chắc chắn sẽ trông cẩn thận.”
Ai mà chống cự lại được sự đáng yêu của mèo con, lúc lão đại ôm Bánh Sữa nó cũng không phản kháng, kêu một tiếng với Lê Tử Ngôn rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng lão đại.
Vừa đi ra khỏi phòng đã thấy hai người đứng ngoài cửa, một người trong đó còn rất quen với cậu, chính là Tô Kiến Bạch đã lâu không gặp.
“Đã lâu không gặp, đàn em.”
“Ngài Tô tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Kiến Bạch mỉm cười rồi dịu dàng nói, dáng vẻ tự cao nhưng lại cực kỳ đáng thương, “Đàn em, tôi đã biết hoàn cảnh của em, cũng biết chuyện giữa em và Cảnh Trạch, nhưng tôi tin em nhất định không muốn trở thành người như vậy đúng không. Tôi biết em đang thiếu tiền, vừa hay tôi đang có một công việc muốn giới thiệu cho em, em có muốn nhận không?”
“Ngài Tô có ý gì? Tôi không hiểu.”
Tô Kiến Bạch chỉ nghĩ cậu là đang cậy mạnh bảo vệ một chút tôn nghiêm buồn cười của mình, lắc đầu nói tiếp, “Bây giờ tôi đang thiếu một người đóng thế, dù cũng không tính là công việc đàng hoàng nhưng với đàn em mà nói thì chắc rất dư dả, hơn nữa tiền lương cũng không thấp, vừa lúc đàn em có thể giải quyết vấn đề cấp bách của mình, cũng không cần đi làm loại chuyện này nữa.”
Sợ Lê Tử Ngôn không đồng ý nên Tô Kiến Bạch nói tiếp, “Cậu không cần lo lắng bên Cảnh Trạch, cậu ấy cũng rất vui khi cậu có thể làm việc này.”
Y đoán được Lê Tử Ngôn sẽ không đi xác nhận với Cảnh Trạch nên mới dám ở đây diễn kịch, chẳng qua trong lòng Lê Tử Ngôn đều hiểu rõ nên sẽ không bị thủ đoạn hèn hạ của y lừa gạt, cậu khẽ cười rồi lễ phép trả lời, “Vậy thì cảm ơn ngài Tô.”
Hai người không nói thêm gì nữa, nhìn nhau thôi đã thấy phiền rồi, Tô Kiến Bạch cũng không ở lại lâu, nói xong lập tức rời đi.
Dựa vào tường một lúc, Lê Tử Ngôn mới quay về phòng cho Bánh Sữa vào lồng mèo, thu dọn hành lý xong thì nhìn gương mặt ngơ ngác của lão đại, khẽ cười rồi đi lên ôm đối phương một cái.
“Cậu, cậu đi đâu vậy?”
“Gần đây xảy ra vài chuyện nên tôi muốn nghỉ học một thời gian.”
Hai người ở chung ký túc xá, lão đại cũng biết chuyện Lê Tử Ngôn bị mất cơ hội học nghiên cứu sinh, cũng biết tình hình kinh tế của cậu, cắn môi, “Đừng như vậy, chúng ta cùng nghĩ cách.”
“Không sao đâu đại ca, chỉ nghỉ học một thời gian thôi, cũng đâu phải không quay về, các cậu cố học cho tốt, nói không chừng sau này vẫn có thể tiếp tục làm bạn cùng phòng.”
Ánh mắt Lê Tử Ngôn ôn nhu, lão đại biết tính của cậu nên không nói thêm nữa, Lê Tử Ngôn cũng đã nói sau này vẫn có thể gặp lại, y cũng không muốn làm khó người ta, đành phải dặn vài lời rồi không nói gì nữa
Nhìn tin nhắn Cảnh Trạch gửi tới trong điện thoại, Lê Tử Ngôn khẽ cười, trong mắt hiện lên ý cười cùng ý chí, cậu sắp xếp lại luận văn cất vào ngăn tủ, rồi lại nộp đơn xin nghỉ học cho giáo sư, ôm Bánh Sữa cùng hành lý, dưới ánh mắt lưu luyến không nỡ của lão đại từ cổng sau trường đại học rời đi.
Cậu biết Cảnh Trạch có sắp xếp người bên cạnh mình cho nên không đi cửa chính, mà chỉ để tài xế thấy mình xách hành lý từ cửa sau trốn đi.
Lê Tử Ngôn vừa ra cửa lập tức lên xe, một giây cũng không dừng lại, cậu nhìn số tiền gần đây mình viết luận văn cùng làm thêm tiết kiệm được, tổng cộng còn chưa đến mười vạn, không nhiều lắm nhưng đã làm cậu mất ăn mất ngủ mới kiếm được.
Mở ngân hàng trên điện thoại, chuyển số tiền này vào tài khoản của Cảnh Trạch, Lê Tử Ngôn gửi cho Cảnh Trạch một câu tạm biệt rồi tắt điện thoại.
Cảnh Trạch gửi cho Lê Tử Ngôn năm sáu tin nhắn nhưng một tin cũng không được trả lời, hắn xoa xoa mi tâm, trong lòng rối loạn.
Với Lê Tử Ngôn, trong lòng hắn đã không chỉ đơn giản là một người “thế thân” nữa, tình cảm với Tô Kiến Bạch cũng không còn sâu đậm như trước.
Hắn cũng không hận Tô Kiến Bạch mà chỉ cảm thấy mình thật mù quáng, thật ghê tởm.
Lúc bọn Ngụy Tu Trúc gặp vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Cảnh Trạch lạnh mặt đi vào, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
“Có chuyện gì vậy? Buồn tình à, hôm qua nói chuyện với Tử Ngôn không vui?”
Vừa nhắc tới Lê Tử Ngôn, tim Cảnh Trạch lập tức run lên, hắn nhíu mày, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ mệt mỏi.
“Các cậu cảm thấy Lê Tử Ngôn thế nào.”
“Bạn nhỏ Tử Ngôn? Chúng tôi cũng chưa nói chuyện nhiều với cậu ấy mà, nhưng lần trước gặp tôi rất thích cậu ấy.”
Người nói là Cố Thành, y không thích phát biểu ý kiến nhưng lúc này lại lên tiếng, có thể thấy được Lê Tử Ngôn đã để lại ấn tượng không tệ với y, “Tóm lại so với bạch nguyệt quang của cậu tốt hơn nhiều.”
Nói sao thì nói, nhất định phải kéo Tô Kiến Bạch vào, Văn Thụy và Ngụy Tu Trúc không nhịn được bật cười, nhưng sau đó lại cố nín cười.
“Vậy các cậu thấy Tô Kiến Bạch thế nào?”
Nghe Cảnh Trạch nói như vậy, trong lòng Văn Thụy nhảy dựng, cố gắng mò ra vài điểm, sờ sờ cằm không chút lưu tình nói, “Kẻ tám lạng người nửa cân, nếu cậu không phải là bạn tôi thì tôi thật sự muốn cạy đầu cậu ra xem có phải bị chơi ngải hay không.”
“Nói thật nha A Trạch, Tô Kiến Bạch chỉ là một người bình thường, mua điểm thi đại học, không thi được nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp vào giới giải trí, diễn xuất cũng không được, ngoại hình trong giới giải trí cũng không tính là đặc biệt, nếu không có đám người mù ở sau lưng nâng đỡ cậu ta thì cậu ta có thể lăn lộn đến ngày hôm nay à? Huống chi cậu ta còn treo cổ cậu, không biết sao cậu thông minh như vậy lại bị một người như vậy chơi đùa.”
Cảnh Trạch thở ra một hơi, híp mắt khiến người ta không đoán được cảm xúc.
Hắn cũng không biết tình cảm của mình đối với Tô Kiến Bạch cuối cùng sâu đậm đến thế nào, nhưng từ lúc quen biết Lê Tử Ngôn, hình tượng Tô Kiến Bạch ở trong lòng hắn nứt vỡ hết lớp này đến lớp khác, hiện giờ chỉ còn lại một dư ảnh đầy ti tiện.
“Bây giờ cậu định làm gì? Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Quên đi, không muốn lãng phí thời gian với cậu ta nữa.”
“Hiểu là được rồi, coi như mấy đồng đó cho chó ăn đi, bây giờ kiếm lại vẫn kịp.”
Cảnh Trạch gật đầu, định nói thêm gì đó nhưng điện thoại lại reo lên, là tài xế đi theo Lê Tử Ngôn gọi tới, hắn cau mày, có dự cảm không lành.
“Chuyện gì?”
“Cảnh tổng! Vừa rồi ngài Lê mang hành lý ra khỏi ký túc xá, bây giờ tôi vẫn chưa tìm được cậu ấy!”
“Cậu nói cái gì?!”