Thật lâu sau đó Tô Lê mới nhận ra Thích Lăng Vân có sự thay đổi, mấy ngày trước hắn chỉ “mãnh” thôi, hai ngày này hắn chẳng những “mãnh”, mà còn bắt đầu giở thủ đoạn.
“Thế tử, chàng thay đổi rồi.” Ngồi trong ngực hắn, Tô Lê nhìn lên gương mặt tuấn mỹ vô song trước mắt, nói.
Trong màn gấm thấm đượm hương hoa lê trên người nàng, thơm mà không nồng, Thích Lăng Vân say mê hít một hơi rồi mới nghi hoặc hỏi: “Thay đổi ở đâu cơ?”
Mấy ngày sau khi động phòng hai người gắn bó như keo sơn, Thích Lăng Vân tự nhận mình không hề vắng vẻ nàng.
Tô Lê nằm sấp lên đầu vai rắn chắc của hắn, thần sắc quyến rũ mà thỏa mãn, nói khẽ: “Hư hỏng, đổi cách khi dễ thiếp.”
Giờ Thích Lăng Vân mới hiểu ý nàng. Đúng là hắn hư hỏng thật, nhưng Thích Lăng Vân nhìn ra được nàng rất thích, cũng kiêu ngạo vì hắn có thể làm nàng thỏa mãn.
Dù ở phương diện nào, hắn cũng không phải phế nhân!
Thích Lăng Vân vực dậy, Hoàng thượng thưởng thức sự dũng mãnh của hắn, ban thưởng quan phục nguyên chức cho hắn, một lần nữa phong hắn làm tướng quân.
Làm quan không hề thanh nhàn, Thích Lăng Vân phải bận rộn bên ngoài, Tô Lê rỗi rãnh được một thời gian liền thấy nhàm chán. Sau khi thương lượng với Thích Kính và Thích Lăng Vân, Tô Lê chiêu mộ thêm một nhóm thương binh, mời thầy về bồi dưỡng các kĩ năng kiếm sống cho họ. Bị bối cảnh cổ đại gây trở ngại, Tô Lê chỉ làm việc ở sau màn, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, như vậy vừa không bị người nói ra nói vào, vừa làm cho cuộc sống trở nên phong phú.
Hôm đó Tô Lê vừa tính một khoản thu chi xong thì ngoài viện đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Tô Lê nhíu mày, hình như nàng nghe thấy tiếng của Thích Kiêu Thần?
Quả nhiên là hắn.
Mùa đông năm ngoái hắn bị Thích Kính điều đến Kinh Châu làm Tham tướng. Thích Kiêu Thần sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, những năm qua cũng chỉ đi chiến trường ở Tây Bắc, đây là lần đầu tiên hắn đến Kinh Châu. Kinh Châu nằm ở khu vực nhiều mưa, dù vào mùa đông cũng ít khi thấy tuyết, mưa rơi tầm tã khiến Thích Kiêu Thần bực dọc nóng nảy, cả người đều không thoải mái.
Thời tiết không như ý hắn, Liễu Doanh Doanh và Nguyệt Luyện ở hậu viện cũng không chịu để hắn yên.
Thích Kiêu Thần chán ghét Liễu Doanh Doanh chỉ giỏi tính kế từ lâu, nhưng Liễu Doanh Doanh biết giở trò hấp dẫn hắn, mỗi tháng Nguyệt Luyện luôn có lúc không tiện hầu hạ, Liễu Doanh Doanh bèn chộp lấy cơ hội này quyến rũ Thích Kiêu Thần vào phòng nàng ta. Thích Kiêu Thần vừa ngủ nàng ta vừa hận nàng ta hại hắn lâm vào tình cảnh này, khi nào Nguyệt Luyện bình thường lại rồi, Thích Kiêu Thần hắn sẽ lại sủng hạnh Nguyệt Luyện thôi.
Liễu Doanh Doanh tốt số, sau khi đến Kinh Châu không lâu, nàng ta được chẩn ra hỉ mạch trước. Dù sao cũng là cốt nhục mình, Thích Kiêu Thần vẫn rất coi trọng đứa bé trong bụng Liễu Doanh Doanh, bình thường Liễu Doanh Doanh giả bệnh làm nũng, Thích Kiêu Thần cũng qua thăm.
Nguyệt Luyện không cam lòng, nhất là khi Thích Kiêu Thần vừa ra khỏi cửa thì Liễu Doanh Doanh lập tức tới khoe khoang nàng ta mang thai, châm chọc xuất thân nha hoàn của nàng, cái mạng đê tiện của nàng không xứng mang thai con của Nhị gia. Nguyệt Luyện vừa hận vừa đố kị, thừa dịp Liễu Doanh Doanh không chú ý đẩy mạnh một phát.
Liễu Doanh Doanh sẩy thai, lang trung đến xem, nói lần này Liễu Doanh Doanh bị tổn thương đến gốc rễ, sau nay có khả năng không mang thai được.
Liễu Doanh Doanh khóc đến moi gan móc ruột trước mặt Thích Kiêu Thần, hắn thấy không ngờ Nguyệt Luyện lại ngoan độc, dám có gan làm hại cốt nhục của hắn đến thế, nổi cơn thịnh nộ kêu người đến che miệng Nguyệt Luyện đánh nàng hai mươi đại bản. Nguyệt Luyện da mịn thịt mềm, bị đánh một trận vùng mông đã không còn lành lặn, đánh xong Nguyệt Luyện còn treo một hơi, kết quả không những không dưỡng lành thương mà còn đưa tới mấy căn bệnh khác, cuối cùng chết thảm trong phòng.
Người đã chết, Thích Kiêu Thần nhớ lại tấm chân tình Nguyệt Luyện dành cho mình, có một chút hối hận, sau đó nghe ngóng mới ngộ ra Nguyệt Luyện hãm hại Liễu Doanh Doanh là do Liễu Doanh Doanh gây hấn với Nguyệt Luyện trước. Hắn không nghĩ lại mình sai chỗ nào mà giận chó đánh mèo lên Liễu Doanh Doanh.
Ngay khi chuẩn bị thu thêm hai nha hoàn thông phòng xinh đẹp để làm Liễu Doanh Doanh tức giận thì Thích Kiêu Thần nhận được một bức thư đến từ kinh thành. Người viết thư là một bại tướng dưới tay Thích Kiêu Thần. Kẻ này đánh không lại Thích Kiêu Thần, sau này uống rượu mừng của Thích Lăng Vân, mây trôi nước chảy viết một bức thư miêu tả ngày đó Thích gia mở tiệc chiêu đãi rầm rộ, còn nói vào cái ngày Thích Lăng Vân luận võ cướp dâu với ba vị công tử nhà tướng, hắn may mắn trông được bóng dáng Tống Y Lan từ xa, hoa nhường nguyệt thẹn, tựa như tiên nữ hạ phàm. Cuối bức thư, người này còn cảm khái: “Đáng tiếc Kiêu Thần huynh yêu thích biểu muội trong phủ, không thể trở thành bến đỗ của Quận chúa.”
Thích Kiêu Thần thế mới biết đại ca hắn dám lấy nữ nhân trong lòng hắn! Vợ của bạn còn không thể trêu vào, Thích Lăng Vân là đại ca ruột thịt của hắn, sao có thể làm ra chuyện đó chứ?
Thích Kiêu Thần nuốt không trôi, xé thư chạy tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa ra lập tức lao về kinh thành.
Cha và đại ca không ở nhà, Thích Kiêu Thần muốn gặp Tống Y Lan! Hắn muốn hỏi rốt cuộc nữ nhân này đang suy nghĩ gì, không phải nàng là tài nữ thư hương thế gia sao, cái chuyện một nữ nhân liên tiếp gả cho hai huynh đệ ruột thịt này, nàng mà cam tâm tình nguyện thì không còn biết xấu hổ nữa. Nếu nàng vì Hoàng thượng bức hôn nên mới không thể không gả, thật ra trong lòng còn chứa hắn, Thích Kiêu Thần sẽ liều lĩnh dẫn nàng đi!
Thích Kiêu Thần đột ngột tới, vừa xuống ngựa liền xông vào trong, tổng quản Lý thúc không kịp phản ứng, vừa phái người đến quân doanh thông báo Hầu gia và Thế tử, vừa dẫn gia đinh vội vàng đuổi theo Thích Kiêu Thần, để hắn khỏi làm ra chuyện gì gây hại đến Quận chúa.
Nha hoàn trong nội viện của Tô Lê không cản được Thích Kiêu Thần, Thích Kiêu Thần đằng đằng sát khí xông vào, gặp Tô Lê ở hành lang. Tô Lê mặc một chiếc váy dài màu đỏ, viên phòng xong được âm dương điều hòa, Tô Lê còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng của hắn, từng cái nhướng mày, từng cái ánh mắt đều lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ phong tình chỉ thiếu phụ mới có.
Cách ăn mặc kiều diễm này, dáng vẻ phong trần này, chỉ mới nhìn thôi, Thích Kiêu Thần đã rõ ràng nàng cam tâm tình nguyện gả cho đại ca!
Dọc theo đường đi, Thích Kiêu Thần từng hoài nghi suy đoán, bây giờ hắn càng xác định rằng Tống Y Lan đã có một chân với đại ca từ trước khi nàng hòa ly với hắn, nên đại ca cho nàng hai nha hoàn không cho phép hắn tiến vào phòng Tống Y Lan, nên Tống Y Lan tốn tận năm tháng để viết ra một vở kịch giúp Đại ca đi ra khỏi khói mù!
Hay cho một đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ!
Thích Kiêu Thần tức sùi bọt mép, mắt đỏ rực chất vấn Tô Lê: “Nàng đã thích đại ca từ lâu rồi đúng không? Nửa năm ước hẹn là giả, ngay từ ban đầu nàng đã hạ quyết tâm hòa ly với ta rồi đúng không? Thậm chí nàng giả vờ về nhà mẹ để đều là đã tính tới chuyện biểu muội sẽ câu dẫn ta, nên nàng thu mua nha hoàn trước để cáo trạng ta với phụ thân, có phải không!”
Vụ việc bắt gian trên núi giả qua đi hơn nửa năm, Thích Kiêu Thần cuối cùng cũng đoán được chân tướng.
Nhưng Tô Lê có điên mới thừa nhận.
Nàng lạnh giọng khiển trách: “Ta gả cho Nhị gia ba năm, số lần gặp được Thế tử có thể đếm trên đầu ngón tay, lần nào gặp cũng có nha hoàn hạ nhân bên cạnh làm chứng, Nhị gia đừng có mà nói hươu nói vượn chửi bới ta và Thế tử thông đồng. Ta đã sớm nói muốn hòa ly với Nhị gia, Nhị gia không chịu nên ta và Nhị gia mới định ra ước hẹn sáu tháng, cuối cùng là Nhị gia lén gặp biểu muội triệt để làm rét lạnh lòng ta, ta mới hoàn toàn quyết liệt với Nhị gia.”
Thích Kiêu Thần không tin: “Vậy vì sao nàng muốn gả cho đại ca? Lễ nghĩa liêm sỉ nàng học đều cho chó ăn cả rồi sao? Trên đời này nhiều nam nhân như vậy, vì sao nàng nhất định phải gả cho hắn chứ?”
Lúc này Lý thúc mang gia binh chạy tới, Tô Lê càng thong dong hơn, nói đúng sự thật: “Ta và Thế tử được Hoàng thượng tứ hôn, vì sao Hoàng thượng tứ hôn, Nhị gia ra ngoài tùy tiện tìm ai hỏi đều sẽ biết đáp án thôi.”
Lý thúc thở hồng hộc chạy tới, che trước mặt Tô Lê giải thích: “Quận chúa tài mạo hơn người, Hầu gia không nỡ Quận chúa bị gả cho nhà khác, kiên trì muốn ngỏ lời gả Quận chúa sang Hầu phủ cho Thế tử, lúc này mới có chuyện sau đó Thế tử luận võ thắng, được Hoàng thượng tứ hôn. Nếu Nhị gia không tin, có thể đợi Hầu gia về tự mình hỏi ngài ấy, Nhị gia không được vô lễ với Quận chúa.”
Thích Kiêu Thần một phát bắt được cổ áo ông, cắn răng nói: “Ông bớt lấy phụ thân ra ép ta đi, hôm nay..”
Tô Lê đột nhiên hỏi hắn: “Quan viên địa phương vô cớ hồi kinh, nhẹ thì phạt bổng bãi quan, nặng thì vào ngục, Nhị gia về đã được Hoàng thượng ban chỉ chưa?”
Thích Kiêu Thần sắc mặt đại biến, Lý thúc thừa cơ giãy ra khỏi tay hắn, một lần nữa bảo vệ Tô Lê.
Tô Lê tốt bụng nói: “Bây giờ chúng ta là người một nhà, thân là đại tẩu, ta khuyên Nhị gia vẫn nên mau chóng tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng đi, xin giảm phạt, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn đấy.”
Lúc lên đường Thích Kiêu Thần lửa giận công tâm, không hề cân nhắc đến việc này, cũng có thể là khi hắn niên thiếu thành danh được Hoàng thượng coi trọng, bừa bãi kiêu căng không để chuyện tự tiện hồi kinh này vào mắt. Song Tô Lê vừa nhắc nhở hắn, Thích Kiêu Thần liền luống cuống. Hắn làm Tham tướng ở Kinh Châu đã bực mình lắm rồi, nhỡ đâu Hoàng thượng muốn tiếp tục biếm quan hắn, phạt hắn đến quân doanh làm Thiên phu trưởng thì sao?
Hung ác trừng Tô Lê một cái, Thích Kiêu Thần tiến cung diện thánh.
Thích Kính và Thích Lăng Vân gần như đồng thời chạy về, Thích Kiêu Thần đã tiến cung nên hai cha con vồ hụt.
“Quận chúa, nàng không sao chứ?”
Thích Kính tiến cung thảo phạt con trai, Thích Lăng Vân vội vã vào hậu viện, bắt lấy tay Tô Lê hỏi.
Tô Lê cười nói: “Không sao đâu, từ trước thiếp đã không sợ hắn, bây giờ thiếp là đại tẩu hắn, càng không sợ.”
Thích Lăng Vân nghĩ mà sợ, lúc nàng về Tống gia hắn đã phái Xuân Kiến và Thu Mính ra ngoài, sau khi cưới thấy nàng không có chỗ cần dùng đến hai nha hoàn kia nên không điều hai người về. Nàng chỉ có mưu kế, không biết phòng thân, nếu hôm nay Nhị đệ ra tay với nàng, Thích Lăng Vân không thể nào tưởng tượng nổi nàng sẽ bị thương thành cái dạng gì.
“Nhị đệ nói gì vậy?” Tỉnh táo lại, Thích Lăng Vân trầm mặt hỏi.
Toàn là lời thô tục, Tô Lê không muốn nhắc lại, Tố Tâm tức giận thuật lại một lần. Nghe vậy, Thích Lăng Vân cả giận nói: “Nó so đo chuyện nàng gả cho ta như thế, chẳng lẽ vẫn chưa hết hi vọng với nàng ư?”
Tô Lê ra hiệu Tố Tâm ra ngoài, cửa đóng lại, Tô Lê nhẹ nhàng ngồi lên đùi Thích Lăng Vân, vừa thuận ngực hắn vừa khuyên nhủ: “Thế tử sao phải tức giận vì chuyện này chứ? Nhị gia hết hi vọng hay chưa có liên can gì đến chúng ta đâu, bây giờ trong lòng thiếp chỉ có Thế tử. Đừng nói Nhị gia, cho dù mọi nam nhân tốt trên đời đều thích thiếp, thiếp cũng chỉ thích Thế tử.”
Nói chút lời ngon tiếng ngọt cũng không mất gì, Tô Lê sẵn sàng dỗ trượng phu của mình vui vẻ.
Thích Lăng Vân nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của nàng, dưới đáy mắt vẫn đầy vẻ lo lắng. Nếu hắn không bị thọt chân, sao Nhị đệ dám ngấp nghé nữ nhân của hắn chứ? Rõ ràng là Nhị đệ xem thường hắn, cho là mình xứng với Quận chúa hơn đại ca tàn phế. Thích Lăng Vân quyết định tỷ thí một trận với Nhị đệ, đánh cho Nhị đệ tâm phục khẩu phục, vĩnh viễn cắt đứt ý định ngấp nghé đại tẩu của nó.
Đáng tiếc, Thích Kiêu Thần không về Hầu phủ.
Hắn vừa gặp Hoàng thượng thì Thích Kính đã vội vàng chạy đến, ngay trước mặt Hoàng thượng muốn đánh hắn một trận, bị Hoàng thượng nghiêm nghị ngăn lại. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Thích Kiêu Thần coi như có chút đầu óc, không nói cho Hoàng thượng hắn bị cha ruột anh ruột làm cho tức điên lên mới hồi kinh.
“Thần mơ thấy phụ thân bệnh nặng, tỉnh lại tâm thần khó an nên không được chiếu chỉ mà đã hồi kinh, thần biết mình phạm vào quân quy, thần cam nguyện bị phạt.”
Thích Kính biết con trai mình định phải mượn cớ che giấu lý do chân chính, nhưng lấy cái cớ này là để nguyền rủa ông chết sớm sao? Thích Kính thật sự sắp bị thằng nghiệt tử này tức chết, ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, khẩn cầu Hoàng thượng nghiêm trị con hắn.
Hoàng thượng quý người tài, mặc dù ba cha con Thích gia náo loạn ra vở kịch hai huynh đệ cưới một vợ hoang đường, nhưng bản lĩnh mang binh đánh giặc của họ tuyệt đối không phải hư danh. Hoàng thượng không nỡ phạt nặng Thích Kiêu Thần, hạ chỉ điều Thích Kiêu Thần ra biên cương canh giữ, xem như nhẹ nhàng bỏ qua việc này.
Ra hoàng cung, Thích Kính muốn dẫn Thích Kiêu Thần hồi phủ đánh roi, Thích Kiêu Thần hận ông bất công: “Trong mắt phụ thân chỉ có đại ca, đến một người ngoài như Tống thị còn được cha yêu thương hơn con, con về làm gì chứ? Phụ thân bảo trọng, con đến biên quan nhậm chức, không quấy rầy các người nữa!”
Nói xong, Thích Kiêu Thần quay đầu ngựa, bóng lưng quyết tuyệt chạy đi.
Thích Kính sững sờ tại chỗ, đến khi Thích Kiêu Thần chạy xa rồi ông mới phản ứng kịp, chửi ầm lên: “Đồ khốn nạn, rõ ràng là mày phạm sai lầm trước, vẫn còn mặt mũi trách lão tử bất công sao? Cút thì cút đi, có ngon thì cả đời cũng đừng về!”
Edit & Beta: Mi An