Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 7: Chương 7: Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường 6




Lượt tranh bóng đầu tiên giữa Giang Thiên Hàn và Phong Thần Vũ, Giang Thiên Hàn thắng

Sau khi cướp được bóng, Giang Thiên Hàn nhanh chóng làm chủ bóng. Thân thể len lỏi, luồn lách một cách chuyên nghiệp về phía Dương Lãnh Thần. Lúc sắp tiếp cận được đối phương thì từ bên cạnh xuất hiện ba người đội A ( đội lớp 11A) tiến lên cản bóng. Dương Lãnh Thần liền nhân cơ hội cướp bóng từ tay Giang Thiên Hàn

Vì Giang Thiên Hàn đang bị ba người kia kèm chặt nên sau khi giành được bóng, Dương Lãnh Thần không có trở ngại gì, thành công úp rổ

Lượt tiếp theo Dương Lãnh Thần dẫn bóng, đang chuẩn bị ném thì từ phía sau Giang Thiên Hàn đã thoát khỏi ba người kia, xuất hiện phá bóng. Bóng đập xuống đất cuối cùng Phong Thần Vũ có được bóng, nhón người, ném bóng vào rổ

Bóng vừa rơi xuống, Giang Thiên Hàn đã xuất hiện lấy bóng, đập bóng xuống sàn, mắt quan sát xung quanh thì thấy Dương Lãnh Thần đang nhào đến. Nhanh như chớp liền chuyền bóng về phía Lâm Duy ( đồng đội của Giang Thiên Hàn). Lâm Duy dẫn bóng định ném vào rổ thì bỗng Phong Thần Vũ phóng lên, cướp bóng nhưng xung quanh lại bị ba người đội D bao vây nên phải chuyền cho Dương Lãnh Thần

Dương Lãnh Thần lúc này đang bị Giang Thiên Hàn giữ chân nên bóng rơi vào tay Lâm Duy. Lâm Duy dẫn bóng bị đội A bao vây, chặn lại. Vì không để mất điểm nên đành ném bóng ra ngoài

Màn tiếp theo

Lâm Duy đang có bóng, vì không để giống như trước nên lập tức chuyền bóng cho Giang Thiên Hàn. Giang Thiên Hàn nhún chân ném bóng vào rổ

Mọi chuyện tiếp diễn lập đi lập lại, cuối cùng trận đấu đầu tiên kết thúc. kết quả 15 - 12, nghiêng về phía 11A cùng với tiếng hò hét cổ vũ của những người xung quanh

Lãnh Tử Nguyệt nhìn thấy điểm số này cũng chỉ biết cảm khái. Bên Giang Thiên Hàn ngoại trừ người tên Lâm Duy kia ra thì chả có ai dùng được hết. Còn bên Dương Lãnh Thần mặc dù ba người kia không giỏi nhưng cũng không kém cho nên chỉ thua cách có 3 điểm cũng coi như là không tệ rồi

Sau khi nghỉ ngơi, uống nước một lúc. Trận đấu thứ hai bắt đầu

Trận này là Dương Lãnh Thần và Giang Thiên Hàn tranh bóng. Cả hai cùng lúc nhảy lên, vì sức lực ngang nhau nên bóng bỗng nhiên bật khỏi tay hai người, bay thẳng về phía Lãnh Tử Nguyệt vẫn đang chăm chú nhìn trận đấu giữa hai người

“ Cẩn thận! “ Cả hai người ( Giang Thiên Hàn và Dương Lãnh Thần) đồng thanh, gấp gáp mà hét lên. Phong Thần Vũ đứng gần đó nhất muốn vươn tay đỡ lấy nhưng không kịp

Quả bóng tưởng chừng sẽ đập vào mặt Lãnh Tử Nguyệt nhưng bỗng nhiên theo phản xạ, cô nâng tay phải lên, nhẹ nhàng bắt bóng. Rồi thuận tay ném luôn vào rổ

Nhất thời không gian lặng ngắt như tờ. Ngay cả ba người Giang Thiên Hàn, Dương Lãnh Thần và Phong Thần Vũ cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn cô

Vừa rồi lực bóng không nhẹ, bóng lại bay nhanh. Lãnh Tử Nguyệt lại chỉ dùng một tay để bắt bóng. Đã vậy lại còn một phát ném trúng rổ. Phải biết rằng, chỗ cô đang đứng cách cái rổ đó khoảng gần 10m, gần 10m đấy. Bộ cô là cái quái gì vậy

Dưới những ánh mắt đang nhìn mình một cách kì quái, Lãnh Tử Nguyệt vẫn chưa bị chuyện gì đang xảy ra. Suy nghĩ một chút, cô mới phản ứng lại hành động vừa rồi của mình. Lãnh Tử Nguyệt cười ngượng ngùng

“ Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận lỡ tay ném trúng rổ. Mọi người đừng để ý, cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi “

Dương Lãnh Thần: “........”

Giang Thiên Hàn: “.........”

Phong Thần Vũ: “...........”

Mọi người: “..........”

Cái gì gọi là lỡ tay, nếu lỡ tay mà có thể ném trúng rổ thì ai mà cần ném cẩn thận làm gì. Có ai lại đi tìm cái cớ ngớ ngẩn vậy như cô đâu chứ

[ Độ hảo cảm +10, tổng 35, kí chủ cố gắng lên]

Tiếng thông báo của hệ thống vang lên

[ Kí chủ, vừa rồi người thật sự là lỡ tay sao? ]

“ Ngươi đoán xem “

Lãnh Tử Nguyệt cúi đầu cười. Vừa rồi đỡ bóng đúng là do phản xạ, nhưng mà ném bóng là cô cố ý

Tất cả lại quay lại trận đấu nhưng vẫn còn rất nhiều ánh mắt còn tập trung ở trên người cô, có ghen ghét, có sùng bái, cũng có kinh diễm. Bộ dáng lúc cô bắt bóng quả thật quá đẹp, quá ngầu đi. Mà ghen ghét thì đương nhiên là Lưu Anh - nữ chủ của chúng ta

Trước khi quay trở lại trận đấu, Giang Thiên Hàn mỉm cười liếc mắt nhìn Lãnh Tử Nguyệt đầy thâm ý

' Em.....là của tôi '

Cuối cùng trận đấu kết thúc với kết quả 49-45, lớp 11A thắng, kết quả này cũng không tính là quá khó coi

Giang Thiên Hàn đang định rời khỏi sân thì bị Dương Lãnh Thần giữ lại

“ Cậu định như vậy đến bao giờ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? “ Dương Lãnh Thần vốn là một người lạnh lùng, ít nói lại xa cách với người khác, nhưng đối với người bạn chơi chung từ nhỏ này lại thật quan tâm

“ Không liên quan đến cậu, sau này đừng xen vào chuyện của tôi nữa “ vừa nói, vừa hất tay Dương Lãnh Thần ra

“ Không sao đâu, đợi chuyện của Thiên Hàn sử lý xong, cậu ấy sẽ trở lại như trước thôi “ Phong Thần Vũ thấy vậy tiến lên an ủi

“ Ừm, mong là vậy “

' Hệ thống, trước kia Giang Thiên Hàn là người như thế nào? “ Lãnh Tử Nguyệt nghe ba người kia nói chuyện, tò mò hỏi hệ thống

[ Giang Thiên Hàn sao? Trước kia hắn là một người rất biết tự chủ, cho dù ghét ai cũng sẽ không thể hiện ra nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần là không thuận mắt, hắn sẽ đánh người ta. Lúc trước hắn chính là học bá, không cần ai phải để ý nhắc nhở, còn giờ thì bỏ bê học hành, hay trốn học ]

“ Không biết rốt cuộc Giang Thiên Hàn đã sảy ra chuyện gì nhỉ? “

[ Kí chủ, người quan tâm làm gì. Hắn đâu phải đối tượng công lược?] Hệ thống khó hiểu hỏi

“ Ta thích, không được sao? “ Lãnh Tử Nguyệt trừng mắt liếc hệ thống

[……] Được rồi, kí chủ lớn nhất, kí chủ có quyền

Không tiếp tục nói nhảm với hệ thống nữa, Lãnh Tử Nguyệt nhấc chân bước ra ngoài. Chỉ là vừa ra ngoài đã thấy Giang Thiên Hàn đứng ở bên ngoài đợi ai đó, mà sự thật chứng minh, ai đó ở đây chính là cô

Thấy Lãnh Tử Nguyệt bước ra, Giang Thiên Hàn mỉm cười bước về phía cô

“ Gặp lại rồi, vừa rồi đỡ bóng, tay không sao chứ. Lực bóng lúc đấy cũng không phải nhẹ “ Nhìn cánh tay nhỏ nhắn, yếu đuối không tí cơ bắp kia của Lãnh Tử Nguyệt, không hiểu sao vừa rồi cô có thể đỡ được quả bóng đó. Nhất thời có chút lo lắng hỏi

“ Ừm, cũng có hơi đau một chút “ Vì tránh để bị nghi ngờ, Lãnh Tử Nguyệt vẫn là giả bộ đau tay một chút

Không ngờ vừa nghe Lãnh Tử Nguyệt nói vậy, Giang Thiên Hàn đã trực tiếp kéo cô đến phòng y tế. Chính hắn cũng không biết mình bị làm sao, tự nhiên lại lo lắng cho một người chỉ mới gặp hai lần như vậy. Có lẽ là do cô đặc biệt đi, nhất là đôi mắt mà cô nhìn hắn, đẹp đẽ mà trong suốt, không một tia tạp chất

Đến phòng y tế, Giang Thiên Hàn khắp nơi tìm thuốc để thoa cho cô rồi băng lại

“ Nếu về nhà còn đau thì nhớ phải đi bệnh viện kiểm tra, biết không? “ Giang Thiên Hàn ôn nhu nhắc nhở

“ Ừm, cảm ơn! “ Lãnh Tử Nguyệt nở một nụ cười sáng lạn, cảm ơn Giang Thiên Hàn làm cho hắn có chút thất thần

Ở bên ngoài, Dương Lãnh Thần thấy một cảnh này, không hiểu sao có chút khó chịu

[ Độ hảo cảm +5, tổng 40, kí chủ cố lên ]

Lãnh Tử Nguyệt nghe hệ thống thông báo, có hơi kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa thì thấy Dương Lãnh Thần đứng trước cửa, vẻ mặt không tốt lắm

“ Dương Lãnh Thần? Sao cậu lại ở đây, bị thương sao? “ Lãnh Tử Nguyệt một bộ quan tâm hỏi

“ Không có, là Thần Vũ bị thương, tôi đi lấy thuốc giúp cậu ấy “ Thấy Lãnh Tử Nguyệt quan tâm mình, vẻ mặt Dương Lãnh Thần hòa hoãn lại một chút

“ Phong Thần Vũ bị thương sao? Có nặng lắm không? “

“ Bị thương nhẹ ở chân, không què được “ Nghe Lãnh Tử Nguyệt hỏi về Phong Thần Vũ, Dương Lãnh Thần lại có chút khó chịu

Lãnh Tử Nguyệt: “........” Tôi nói sai gì sao?

Giang Thiên Hàn: “.......” Lãnh Thần hình thức có hơi lạ

Thấy vẻ mặt của hai người trước mặt nhìn mình có hơi kì lạ, Dương Lãnh Thần giả bộ ho khan một chút rồi đi lấy thuốc

“ Cũng đến giờ vào lớp rồi, tôi cũng nên vào lớp thôi “ Lãnh Tử Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị rời đi

“ Ừm, đi cẩn thận, chú ý vết thương “

Dương Lãnh Thần lúc này cũng đã lấy được thuốc, nhìn qua Giang Thiên Hàn rồi đi cùng Lãnh Tử Nguyệt về lớp

“ Cậu quen Thiên Hàn sao? “ Rốt cuộc Dương Lãnh Thần cũng không nhịn được hỏi

“ Lần trước mới chuyển trường nên bị lạc, may mà có Giang Thiên Hàn, nếu không mình cũng không ra khỏi trường được “ Nói thế cũng không sai..... nhỉ?

“ Vậy sao? “ Dương Lãnh Thần cũng không nói gì nữa. Hai người cứ như vậy mà đi về lớp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.