Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 21: Chương 21: Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường (hoàn)




Lưu Anh hoảng sợ nhìn bóng lưng của cô, đôi tay cũng mềm nhũn làm cây súng bị rơi xuống đất, cô ta luống cuống quay đầu chạy lấy người

Lãnh Tử Nguyệt đi được một lát bỗng ngã rầm xuống đất

“ Vl, vậy mà đã đến giới hạn rồi, cơ thể này cũng quá yếu rồi đi “

Hệ thống:[……] Người nhìn xem mình đã trúng bao nhiêu phát đạn rồi đi chứ ở đó mà yếu, người bình thường thì cmn đã chết lâu rồi

' Hệ thống, cầm máu cho ta, nếu không lúc bọn họ đến ta cũng đã chết rồi '

[ Cái này thì không được, thân thể này đã tới giới hạn rồi, cầm máu cũng vô dụng ]

' Đồ hệ thống dởm '

Hệ thống:[……]

Lãnh Tử Nguyệt cũng có thể cảm giác được hơi thở của cô càng ngày càng ngày yếu, chẳng mấy chốc sẽ tắc thở thôi

Cô dùng chút sức lực cuối cùng, giãy giụa bò thêm một đoạn lên phía trước, cả người đầy máu kéo dài một đường trên mặt đất trông thật chói mắt

Rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, Lãnh Tử Nguyệt giơ tay lên, viết xuống đất vài dòng chữ bằng máu cuối cùng:

Mọi người, sau này Không có Nguyệt Nhi bên cạnh cũng đừng buồn, phải sống thật tốt. Nguyệt Nhi..... yêu mọi người..., rất.. rất..yêu mọi người..

Sau đó, cô liều mạng mà giơ tay về phía trước như muốn với được cái gì, cô nở nụ cười dịu dàng, bàn tay đang giơ lên bỗng mềm nhũn, cứ như vậy gục xuống

Hơi thở cuối cùng cũng chợt tắt

Một giây sau, linh hồn Lãnh Tử Nguyệt thoát ra từ cơ thể, cô lạnh lùng nhìn thiếu nữ người đầy máu nằm trên đất

[ Kí chủ, Lãnh Kì Bạch bọn họ sắp đến đây rồi, nam chính, nam phụ cũng tới luôn, coi bộ nhiệm vụ lần này cũng hoàn thành rồi ]

Cô không để ý đến nó, như có như không suy nghĩ điều gì đó

Không lâu quả nhiên có mấy chiếc xe phóng tới, Lãnh Tử Nguyệt nhìn thấy cửa xe bị người đạp phanh một tiếng, bốn người vọt ra như điên lao về hướng bên này

...Nhưng đột nhiên bước chân của họ dần chậm lại như là sợ cái gì đó, cả người cứ run run mà chậm rãi từng bước từng bước đi tới

Người bình tĩnh nhất ở đây là Phong Thần Vũ, hắn quyết tâm đi lên trước, nhìn thấy cỗ thi thể đầy máu kia trên đất. Miệng hắn hơi mở ra, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt kéo tới làm hắn không thở nổi

Những người đằng sau thấy hắn như vậy liền dừng lại, đôi mắt mở to, nước mắt bỗng trào ra

“ Thần Vũ! Cậu đừng dọa bọn tôi thế chứ...mau...đi tìm Nguyệt Nhi, cô ấy... cô ấy đang đợi chúng ta tới cứu đó...” Giang Thiên Hàn mặt đầy nước mắt. Hắn biết người nằm đó là cô, nhưng hắn không dám tin... không dám tin cô sẽ chết

Dương Lãnh Thần không khác gì Giang Thiên Hàn, hắn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi nhìn Phong Thần Vũ “ Nguyệt Nhi.... còn đang đợi chúng ta...”

Nhưng hi vọng nhỏ nhoi đó bị dập tắt bởi bóng người lao như điên về phía thiếu nữ người đầy máu kia

Lãnh Kì Bạch cũng muốn tự lừa dối mình, nhưng hắn không thể, cô là em gái hắn...là người từ nhỏ đến lớn lớn lên cùng hắn,...là người mà hắn hết mực yêu thương mà lớn lên...

Hai mắt hắn thật đỏ, tràn đầy nước mắt mà nhìn cô bé đang nằm lẳng lặng trên đất, thấy cả người cô không chỗ nào lành lặn. Bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ rầm một tiếng xuống đất

Lãnh Kì Bạch đưa bàn tay run rẩy chậm rãi nâng đầu cô lên. Nhưng nhìn rõ gương mặt quen thuộc dính đầy vết máu, tay Lãnh Kì Bạch run lên kịch liệt, bỗng tiếng khóc của như con thú bị vây khốn, áp lực, nặng nề, giọng đã khàn đến tựa như mất tiếng:“ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi..... xin em.. đừng làm anh sợ, làm ơn... Nguyệt Nhi... cầu xin em..., Nguyệt Nhi!!!! “

Hắn ôm Lãnh Tử Nguyệt vào trong ngực, gắt gao mà hung hăng ôm cô vào ngực. Dương Lãnh Thần và Giang Thiên Hàn gục ngã, tiếng khóc ẩn nhẫn đã biến thành tiếng khóc thét như gào rống

[ Tinh! Độ hảo cảm đã đầy 100%, hoàn thành nhiệm vụ ]

Phong Thần Vũ thẫn thờ mà nhìn bọn họ. Chờ nhìn thấy hàng chữ bằng máu trên mặt đất kia, nước mắt hắn vẫn cố kìm nén trong lòng không cho rơi xuống bỗng nhiên trào ra, hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ máu đã khô cạn, một lần lại một lần

“ Nguyệt Nhi...Nguyệt Nhi... Tiểu Nguyệt Nhi.. “ Trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm, mãi đến cuối cùng thành nấc nghẹn

“ Hình như anh.....yêu em mất rồi... “

' Hệ thống, đi thôi ' Cô không nhìn họ nữa, quay sang nói với hệ thống đang cầm khăn lau nước mắt ở một bên

[ Hu..hu, được rồi, chúng ta đi thôi...hu ]

Khóe miệng cô hơi giật giật

Chỉ trong nháy mắt, linh hồn Lãnh Tử Nguyệt trở nên mờ ảo rồi biến mất tại chỗ

Trở lại không gian trắng xóa, cô cũng không để ý mà kêu hệ thống mở bảng số liệu

Bảng số liệu:

Tên kí chủ: Lãnh Tử Nguyệt

Tuổi:???

Kĩ năng:????

Mị lực:????

Trí tuệ:????

Lí do chết: xe tông

Điểm: 2000

Cấp: 1

Kết thúc ***

Lãnh Tử Nguyệt nhìn bảng số liệu không nói gì

[ Kí chủ, tại sao những thông tin kia của người lại bị ẩn dấu hết như vậy? ]

Cô liếc nó một cái “ Sao ta biết được, có lẽ ngươi là hệ thống dởm thì sao “

Hệ thống:[…..] Kí chủ thật biết chọc tức người mà...không đúng, là chọc tức hệ thống mới phải

Bỗng một ánh sáng lóe lên, từ trong ánh sáng, một con chuột hamster nhảy ra

[ Kí chủ! Đây là sao? ] Hệ thống kinh ngạc lên tiếng, không khó có thể thấy trong giọng nói của nó có một tia vui mừng

“ Nhìn cái máy hệ thống của ngươi rất khó coi, từ giờ ngươi cứ ở trong dạng này đi theo ta làm nhiệm vụ đi “

Hệ thống:[ (✯ᴗ✯) ] Đôi mắt hệ thống sáng lên: đùi vàng này phải ôm

“ Được rồi, sang thế giới tiếp theo đi “

[ Vâng ]

[ Tiến vào thế giới tiếp theo___3___2___1___ dịch chuyển! ]

Không gian bắt đầu quay cuồng, cô bắt đầu mất ý thức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.