Nhìn người phía dưới cười cười nói với vui vẻ với nhau, Dạ Ảnh không hiểu sao mà cảm thấy bực mình
' Hệ thống, đây không phải quá OOC rồi hay sao '
Hệ thống cũng không quan tâm đến cảm xúc của hắn, tùy tiện tìm một lý do
“ Cốt truyện đã thay đổi, các nhân vật có OOC thì cũng bình thường “
Dạ Ảnh khó chịu, không thể ngồi yên được nữa, cứ vậy mà nhảy xuống
Đột nhiên có người xuất hiện, tất cả người phía dưới liền rơi vào trạng thái cảnh giác, nhìn rõ là ai, Lãnh Tử Nguyệt liền mỉm cười đi đến cạnh hắn
“ Sao cậu lại ở đây? “
Dạ Ảnh cũng cười theo “ Đến cứu cậu “
“ Không cần đâu, giờ không sao nữa rồi “
Nụ cười trên môi Dạ Ảnh sắp không duy trì được nữa “ Vậy về thôi “
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, quay lại chào Tát Nặc Dĩ Phong rồi theo Dạ Ảnh rời đi
“ Này, sao cậu biết tôi ở đâu mà tới cứu “
Dạ Ảnh cả người cứng đờ, hắn chưa có nghĩ đến vấn đề này, bây giờ biết trả lời sao
Đột nhiên hắn dừng lại, nghiêm túc nhìn cô
“ Bỏ qua vấn đề đó đi, Tử Nguyệt, thế giới huyết tộc không đơn giản như cậu nghĩ, nó rất nguy hiểm, không phải người nào cũng có thể tin tưởng được “
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, Lãnh Tử Nguyệt khóe miệng giật giật, rũ mắt xuống, cũng không hỏi nữa
Không tìm ra được lời giải thích cũng đâu cần phải nói ra những lời hoa mĩ như vậy, tôi sợ lắm đó
Mà quả thật thế giới huyết tộc thật đúng là đáng sợ, lời Dạ Ảnh vừa dứt, xung quanh liền có mấy chục tên toàn thân áo choàng đen phi ra
Dạ Ảnh:“.......”
Lãnh Tử Nguyệt:“........” Luôn có người muốn ám hại trẫm,....thật đáng sợ.
Một tên trong đó bước ra hỏi “ Cô là Lãnh Tử Nguyệt? “
Lãnh Tử Nguyệt trợn trắng mắt nói dối
“ Không phải, Lãnh Tử Nguyệt là chị tôi, tôi là em gái cô ấy, bọn tôi là sinh đôi “
Tên áo đen “ À “ một tiếng, lấy một tấm ảnh ra xem, rồi lại nhìn cô rồi gật đầu “ Quả nhiên rất giống nhau “
“ Xin lỗi đã làm phiền, giờ cô biết cô ta ở đâu không? “
“ Phía trước quẹo phải, rồi rẽ trái, khoảng 1km thì rẽ trái tiếp, cô ấy đang ở căn nhà đầu tiên ở đó “
Dạ Ảnh khóe miệng giật giật, đó không phải chỗ Tát Nặc Dĩ Phong ban nãy hay sao, hắn nhìn gương mặt thiếu nữ đang nghiêm túc chỉ đường mà cảm thấy.... không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả
Mà trong khi đó tên áo đen còn vỗ vai cảm ơn cô, thật không biết não mấy tên này làm bằng gì, không biết còn có thể nguyên vẹn trở về hay không... Amen.
Lãnh Tử Nguyệt vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt đám người, tên áo đen cũng nhiệt tình chào lại___hình ảnh thật sự vô cùng lạ lùng
“ Mấy tiểu yêu tinh này đáng yêu thật sự “
Dạ Ảnh thật sự rất mệt tâm, bất đắc dĩ kéo tay cô
“ Đi thôi, lát nữa bọn chúng mà quay lại thì phiền “
Lãnh Tử Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, Dạ Ảnh đưa cô về nhà Tư Hạ
Tát Nặc Tư Hạ cùng Tư Đồ Nặc Vũ đang sốt ruột tìm kiếm tung tích của Lãnh Tử Nguyệt, đột nhiên nhận được tin cô đã về, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xông ra cổng đón
Vừa nhìn thấy Dạ Ảnh bên cạnh cô, nụ cười trên môi Tư Hạ cứng lại
“ Sao cậu lại đi cùng cô ấy? “
Dạ Ảnh không đáp lời, chỉ ném cho hắn một chiếc máy ghi âm, bỏ lại một câu “ Bảo vệ cô ấy cho thật tốt “ rồi xoay người rời đi
Tát Nặc Tư Hạ nhìn thật sâu bóng lưng Dạ Ảnh, hắn cứ cảm thấy người này cứ là lạ, nhưng lạ ở đâu thì lại không nói ra được
Bỏ qua cảm giác nghi hoặc trong lòng, Tát Nặc Tư Hạ quay sang Lãnh Tử Nguyệt, kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không
“ Tôi không có sao “
Nội tâm căng thẳng của hắn cuối cùng cũng buông xuôi, đưa tay lên xoa đầu cô
“ Không sao thì tốt, vào nhà đi, xong kể lại mọi chuyện cho tôi nghe “
...
**Trong nhà**
Tư Đồ Nặc Vũ đưa cô một cốc sữa nóng, Lãnh Tử Nguyệt kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm hắn
Tên tiểu gia hỏa này bình thường gặp cô không cãi nhau thì cũng suýt đánh nhau, sao hôm nay đột nhiên tốt vậy, bộ có bỏ gì vô sữa hả
Theo bản năng Lãnh Tử Nguyệt nhìn ly sữa tràn đầy cảnh giác
Tư Đồ Nặc Vũ cả mặt đều đen, có cần phải nhìn hắn bằng ánh mắt đó không
“ Không uống thì đưa đây “ Vừa nói vừa đưa tay định cướp lại, nhưng lại bị Lãnh Tử Nguyệt nhanh tay tránh thoát
“ Cảm ơn “ Nhấp một ngụm sữa, dạ dày đang đói của cô cũng dễ chịu đi không ít, cả người thả lỏng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn
“ Rất ngon “
Được khen ngợi, Tư Đồ Nặc Vũ không khỏi cao hứng, nhưng vẫn kiêu ngạo “ Hừ “ một tiếng
Tát Nặc Tư Hạ không muốn nhìn cảnh hòa người hợp giữa hai người nữa liền trực tiếp vào vấn đề chính
“ Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì? “
Lãnh Tử Nguyệt bình tĩnh nói “ Ái Nhĩ Lạc dùng đồ trao đổi muốn Đại vương tử bắt cóc tôi, nhưng cuối cùng chắc lương tâm trỗi dậy nên anh ấy thả tôi đi “
“ Tát Nặc Dĩ Phong? “ Tát Nặc Tư Hạ nhíu mày, theo hiểu biết của hắn về người anh trai này thì chính xác là một người tùy hứng, cái gọi là lương tâm này thì chắc chắn là không có, nếu muốn người này thả người, chắc chắn phải có gì đó khiến cho hắn hứng thú...
“ Vậy tại sao em lại về cùng Âu Mễ Nại Hà? “
Tuy giọng hắn vẫn thản nhiên như cũ, nhưng hai người ở đây vẫn cảm thấy... hơi ê răng
“ Lúc được thả thì gặp cậu ấy,...à phải rồi, lúc trở về lại có một đám người xuất hiện muốn tìm tôi, nhưng bị trí thông minh của tôi lừa đi rồi “ Trên khuôn mặt cùng giọng nói không che được ý tứ khoe khoang
Tát Nặc Tư Hạ không khỏi dở khóc dở cười, không biết nên lo lắng hay thở phào nhẹ nhõm đây