Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 82: Chương 82: Thế giới 3: Huyết tộc (Vampire) (25)




Thấy bầu không khí quá căng thẳng, Tư Đồ Nặc Vũ tiến lên cười nói

“ Thật trùng hợp “

Dạ Ảnh cũng cười đáp lại “ Trùng hợp thật, vậy cùng nhau vào đi “

“ Ừm “

Vậy là bọn họ ở trong bầu không khí quỷ dị mà cùng nhau đi vào, kéo theo rất nhiều ánh mắt xung quanh, dù gì Lãnh Tử Nguyệt cũng rất nổi bật trong đó, một mình cô là nữ đi giữa ba nam sinh, nhan sắc còn rất chi là yêu nghiệt

Lãnh Tử Nguyệt thoáng qua thấy bóng dáng của nữ chủ, nhìn thấy ba người bên cạnh như không quan tâm mà lướt qua, cô cũng mặc kệ luôn, dù đang rất muốn gây sự một chút

Ái Nhĩ Lạc vừa nhìn thấy cô đã rơi vào hoảng loạn, không phải Lãnh Tử Nguyệt đang ở chỗ Đại vương tử hay sao, làm sao có thể ở đây được?

Cô ta một mạch chạy đến nơi không người, lôi điện thoại ra, goi Tát Nặc Dĩ Phong

Một giọng nói ngái ngủ lười biếng vang lên

“ *Alo* “

“ *Tại sao Lãnh Tử Nguyệt lại có mặt ở trường? “ Ái Nhĩ Lạc vào thẳng vấn đề

“ Tôi thả cô ấy “

“ Tại sao? “

“ Tôi thích “

“ Anh....anh không giữ lời!! “

“ Cũng đâu thể nói như vậy, đồ cô đưa tôi còn chưa có nhận kìa* “

Ái Nhĩ Lạc bị chặn họng, nhất thời không biết nên nói thế nào, trong thỏa thuận đúng là có nói một tay giao đồ một tay giao người, mà anh ta cũng chưa có cầm đồ

Ái Nhĩ Lạc cắn cắn môi “ *Nhưng...nhưng anh cũng không thể thả cô ấy đi* “ Giọng cô ta còn thêm vài phần nức nở

Đầu dây bên kia im lặng một chút, đến khi Ái Nhĩ Lạc tưởng Tát Nặc Dĩ Phong động tâm thì hắn đột nhiên lên tiếng

“ *Hợp tác giữa chúng ta từ giờ hủy bỏ, tôi sẽ không giúp cô nữa* “

Ái Nhĩ Lạc kinh ngạc không thể tin, không tự chủ mà lớn tiếng “ *Tại sao*!!? “

Đột nhiên bị hét vào tai, Tát Nặc Dĩ Phong nhíu mày, rốt cuộc bị mất kiên nhẫn, giọng chuyển sang lạnh lùng

“ Cô hét cái gì, tôi không có điếc, với lại....tôi muốn gì còn cần lí do sao? “ Nói xong, trực tiếp cúp máy

Ái Nhĩ Lạc nhìn điện thoại ấm ức không chịu nổi, cô ta bật khóc, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám làm thế với cô ta, khi xuyên đến đây lại càng không, ở đây có cha mẹ bảo vệ cô ta...

Vừa nghĩ đến cha, Ái Nhĩ Lạc liền lôi điện thoại ra, vừa khóc lóc vừa cáo trạng, nói muốn ông trả thù cho mình, còn không quên thêm mắm dặm muối vô

Xong xuôi tất cả mới hài lòng cười đi về lớp

Lãnh Tử Nguyệt ngồi trong lớp không hiểu sao cảm thấy cả người lành lạnh, không tự giác rùng mình một cái

Dạ Ảnh từ nãy đến giờ vẫn luôn vô thức nhìn cô, thấy vậy liền nhíu mày hỏi

“ Sao vậy? “

Lãnh Tử Nguyệt xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà của mình, miệng lầu bầu

“ Lại có người âm mưu muốn hại **trẫm** “

Dạ Ảnh không nghe rõ, ánh mắt khó hiểu nhìn cô, chỉ nhìn thấy cô xua tay nói không sao

Dạ Ảnh chỉ đành mang theo buồn bực trở lại chỗ ngồi

' Này, hệ thống, hảo cảm vẫn không có tiến chuyển gì sao? '

Hệ thống chán nản gật đầu [ Đúng vậy ]

Dạ Ảnh càng cục súc vò vò mái tóc mềm trên đầu ' Thế giới này sao mà khó như vậy chứ, không phả mới cấp C thôi sao '

Hệ thống cho hắn một ánh mắt khinh bỉ [ Còn không phải do cậu vô dụng hay sao? ]

' Ha...ha, ta vô dụng? Có mà tại hệ thống ngươi dởm thì có, hảo cảm đang tốt lành tự nhiên bây giờ toàn là dấu hỏi chấm '

[.......] Hệ thống không biết giải thích thế nào, chuyện này nó cũng không biết tại sao nên đành trực tiếp im lặng offline

Không lâu sau, Ái Nhĩ Lạc đi vào, viền mắt cô ta có lẽ là vừa khóc xong nên vẫn còn hơi đỏ, mấy nữ sinh chơi chung với cô ta thấy vậy liền vây xung quanh hỏi thăm, không biết như thế nào vậy mà lại chẹo sang cô

“ Lại là Lãnh Tử Nguyệt bắt nạt cậu sao? “

Giọng của nữ sinh không hề có ý hạ xuống nên cả lớp gần như nghe thấy rõ ràng, Ái Nhĩ Lạc không ngờ sẽ như vậy, cô ta chỉ biết cúi gằm mặt xuống khiến nữ sinh càng thêm chắc chắn

Lãnh Tử Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, chớp chớp mắt:“........” Rõ ràng từ nãy đến giờ **trẫm** rất ngoan mà, còn chưa có gây sự gì đâu, tại sao ngồi im cũng trúng đạn vậy...

Nhìn ánh mắt mờ mịt vô tôi của cô, có một số người không tin cô sẽ bắt nạt người, với lại, đã học với nhau một thời gian, bọn họ thấy cô cũng rất dễ gần, hay cười cười nói nói vui vẻ cùng bọn họ, sẽ không phải là người như vậy, đành phải hỏi lại Ái Nhĩ Lạc

“ Nhĩ Lạc, thật sự là Tử Nguyệt bắt nạt cậu sao? “

Ái Nhĩ Lạc cắn cắn môi, đáng thương hề hề dùng ánh mắt nai con sợ hãi nhìn Lãnh Tử Nguyệt, cả người run một cái rồi mạnh lắc đầu

Lãnh Tử Nguyệt:“......” Coi bộ có thời gian chúng ta nên thảo luận về vấn đề nhân sinh cùng nữ chủ một chút rồi

“ Tiểu Lạc, cậu không cần phải sợ, cứ nói thật ra, bọn mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu “

Ái Nhĩ Lạc nghe xong càng ủy khuất, nước mắt càng rơi nhiều hơn nhưng vẫn quật cường lắc đầu, miệng nói không sao

Nhìn bộ dạng này của Ái Nhĩ Lạc, những người vừa rồi còn nghi ngờ quay đầu lại thấy Lãnh Tử Nguyệt không có ý định giải thích liền bắt đầu tin tưởng, ánh mắt nhìn cô mang theo bất mãn cùng chán ghét

Lãnh Tử Nguyệt quả thật không còn gì để nói, chả biết bà tác giả ngu ngốc nào lại viết ra mấy cái người não tàn này, tư duy trả có tí logic nào, chẳng lẽ não không có nếp nhăn hả

___________________

Viết xong chương này cứ có cảm giác mình đang tự chửi mình là sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.