' Êi, hệ thống, tên kia là ai vậy? '
[ À, hắn sao, bổn hệ thống cũng không biết ]
'......'
[ Aizzz, nếu ta nhớ không nhầm hắn chỉ là một nhân vật không đáng chú ý trong truyện mà thôi ]
' Ngươi chắc chứ? “ Lãnh Tử Nguyệt nhướn mày, ánh mắt đầy ý cười nhìn hệ thống
[ Cái này....] hệ thống nhìn nam nhân yêu nghiệt thật sâu [ Có chút không giống, trong cốt truyện hình như không có đoạn này,....không đúng, lúc đó nữ chủ mang nam chủ đi rồi thì sao lại có đoạn này được,... nhưng, như vậy thì cốt truyện cũ đáng lẽ phải có chứ!!! Aaaaaaaa!!!! ]
Hệ thống hamster dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình lên vò đầu, càng phân tích thì càng rối, hệ thống cũng sắp hỏng luôn rồi
Chỗ Lãnh Tử Nguyệt là thế, nhưng hai nam nhân bên kia thì vẫn tiếp tục đối chọi gay gắt
“ Hai nghìn vạn! “
“ Hai nghìn năm trăm vạn! “
“ Ba nghìn vạn! “
“ Ba nghìn năm trăm vạn! “
Ở trước độ giàu có của hai người thì những người khác chỉ có thể cảm thán, người chủ trì đứng một bên thì cười đến nỗi không nhìn thấy mặt trời ở đâu
Lãnh Tử Nguyệt nhìn mãi cũng dần mất kiên nhẫn, cho dù bọn họ không sót tiền thì cô cũng sót nha, bằng đấy tiền thì có biết sẽ mua được bao nhiêu khoai tây chiên không hả, thật phí phạm mà
' Ý khoan,bây giờ nếu ta phá hủy cái chỗ này thì sẽ không cần đấu giá nữa rồi,..........' Khóe môi Lãnh Tử Nguyệt nâng lên một độ cong đẹp mắt, ý cười càng ngày càng nồng đậm
Hệ thống tự nhiên có một dự cảm không lành và quả nhiên là vậy
Đột nhiên bầu trời mây đen kéo tới, sấm chớp đùng đùng, một tia sét trên bầu trời đánh thẳng xuống phía sau Lãnh Tử Nguyệt, tên đằng sau vừa rạch tay cô bị sét đánh cháy đen chết ngay lập tức
Hệ thống: [.....] Lợi hại!!
Tia sét bên trên vẫn không có dấu hiệu dừng lại, vẫn đánh xuống người bên dưới khán đài nhưng kì lạ thay, trong khoảng cách một mét xung quanh Lãnh Tử Nguyệt lại vẫn lành lặn như thể chúng tránh làm tổn thương cô vậy
Thiếu nữ đứng trong vòng bảo vệ của những tia sét, ánh mắt ngây thơ mà sạch sẽ nhìn xung quanh, trong đó không xuất hiện bất kì tia sợ hãi nào
Tát Nặc Tư Hạ cùng nam nhân yêu nghiệt lúc này sắc mặt ngưng trọng, nhanh nhẹn tránh đi như những tia sét, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt, khi xác định cô an toàn rồi mới yên tâm
' Ừm...., bộ nguyên chủ có quen tên kia sao? Trông hắn có vẻ rất để ý ta a ' Lãnh Tử Nguyệt trầm ngâm
[ Ài, có thể là hắn thấy kí chủ quá đẹp nên vừa gặp đã yêu thì sao ]
' Ừm, có lí '
[……] Vừa rồi nó chỉ nói đùa thôi...
Một tiếng sau rốt cuộc những tia sét cũng dừng lại, bầu trời trong xanh trở lại, cô đứng phía trên nhìn xuống hai thân ảnh đang chật vật phía dưới
Bây giờ họ không còn vẻ ung dung cao quý như trước nữa mà cả người tràn đầy vết thương, nhưng mà... thế quái nào trên mặt lại không có một vết thương, từ trên xuống dưới vẫn toát ra vẻ soái khi ngời ngời
Nam nhân yêu nghiệt nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi nhìn lại bản thân mình, đôi mày hắn nhíu lại bắt đầu suy tư
Nếu hắn nhớ không nhầm thì trong cốt truyện làm gì có cảnh này, chẳng lẽ bug rồi
' Hệ thống, chuyện này là sao? '
[ Dạ thiếu, cái này ta cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng theo kết quả điều tra thì thế giới này vẫn bình thường, có thể là do sự xuất hiện của người cho nên dẫn đến hiệu ứng cánh bướm hoặc là do hào quang của nữ chính cũng nên ]
Dạ Ảnh cố nén cảm xúc muốn đánh người trong lòng lại, hắn nở nụ cười tiến về phía cô
“ Không sao chứ? “
Lãnh Tử Nguyệt sắc mặt trắng bệch, sợ hãi lùi người về đằng sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hai người trước mặt
Hệ thống: [……] Thế giới quả nhiên nợ người một giải Oscar mà
Nụ cười của Dạ Ảnh cứng đờ trên khóe môi, Tát Nặc Tư Hạ trực tiếp dịch chuyển đến đằng sau Lãnh Tử Nguyệt, đặt tay lên đầu cô xoa xoa
“ Không sao rồi, đừng sợ “ Thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên khiến lòng người an tâm, Lãnh Tử Nguyệt quay đầu nhìn hắn, khóe mắt đỏ lên, nước mắt trào ra, Lãnh Tử Nguyệt cứ thế mà nhào vào lòng Tát Nặc Tư Hạ mà khóc
Tát Nặc Tư Hạ không nghĩ đến cô sẽ làm như vậy, cả người dại ra đứng đó, một lúc sau mới đưa tay lên vỗ vỗ lưng trấn an cô
“ Không sao, có ta ở đây “ Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là hắn đột nhiên muốn làm vậy thôi, Tát Nặc Tư Hạ nghĩ đến đây cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao từ trước tới giờ hắn vẫn như vậy, thích làm gì thì làm cái đấy
Dạ Ảnh nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau trước mặt mà khóe miệng không khỏi giật giật, vẫn còn có người ở đây đó được không hả
“ Chuyện đó....” Dạ Ảnh còn chưa nói xong, chỉ thấy thiếu nữ đột nhiên cả người như không còn sức lực mà ngã xuống
Tát Nặc Tư Hạ nhanh tay đỡ lấy Lãnh Tử Nguyệt, một mạch bồng cô lên rồi quay người đi ra ngoài để lại Dạ Ảnh đứng một mình ở đó
Dạ Ảnh: “......” Haha....., **Hệ thống!!! Ta không muốn làm nhiệm vụ nữa, ta muốn về**!!!
********
Haizz, mọi người ơi, dạo này kiểm tra nhiều quá nên mình không có thời gian để viết truyện, mong mọi người thông cảm, đợi lúc rảnh mình sẽ bão cho nha