Lãnh Tử Nguyệt tỉnh lại là ở trong một căn phòng nhỏ, cũng được coi là khá sạch sẽ, nhìn tổng thể một lượt thì ngoài anh ra là không có một sinh vật nào khác
Nghĩ đến một tháng qua mình vẫn chưa có tắm rửa qua, Lãnh Tử Nguyệt liền nhíu mày lại, đi vào phòng tắm
Xử lí sạch sẽ hết thảy, anh mới rời khỏi phòng, đây là một căn nhà hai tầng, mà phòng anh vừa ở là tầng hai
Vừa xuống đến nơi, Lãnh Tử Nguyệt nhìn một vòng nhưng không thấy những người khác, chỉ có một mình Nhậm Doanh là đang ở dưới bếp làm gì đó
Đúng lúc này bà ta quay người lại, nhìn thấy anh liền kinh ngạc
" Cậu tỉnh rồi? "
Lãnh Tử Nguyệt nhẹ gật đầu: " Ừ, những người khác đâu rồi? "
Nhậm Doanh: " Bọn họ đi làm nhiệm vụ cả rồi, còn Tiểu Dụ thì ra ngoài đổi chút nước, lát nữa sẽ về "
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt, Nhậm Doanh nghĩ nghĩ một chút, hỏi
" Cậu có muốn ăn gì không, tôi nấu "
Lãnh Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, bà ấy biết nấu ăn sao?
Anh lắc đầu: " Không cần đâu, giờ tôi muốn ra ngoài một chút "
Nhậm Doanh gật đầu, không nói gì nữa
Mãi đến khi Lãnh Tử Nguyệt rời khỏi nhà được một lúc mà vẫn cảm thấy kì quái, sao anh cứ có cảm giác Nhậm Doanh bà ta là lạ, giống như đã thay đổi, là do lâu quá không gặp sao?
Bỏ chuyện này qua sau đầu, anh liền đi đến chỗ phát nhiệm vụ, anh muốn biết đám người Lãnh Nhược Hy đã đi đâu
Nhưng vừa mới tiến vào, một cảnh tượng đã đập vào mắt, Lãnh Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn Huân Thừa Dụ bị một đám người vây ở giữa
Tại sao Huân Thừa Dụ lại ở đây?
À, là đi lấy nước...
Nghĩ đến đây, Lãnh Tử Nguyệt liền cất bước đến gần, lúc này anh cũng đã nghe rõ bọn họ nói cái gì
" Đi theo tôi đi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho hết "
Huân Thừa Dụ mím môi, rũ mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt
Thấy hắn không nói gì, gã cầm đầu liền tiến lên một bước, muốn bắt lấy tay Huân Thừa Dụ nhưng lại bị hắn tránh đi được
Lúc này thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đã có chút đỏ
" Cút đi!! "
Gã cầm đầu: " Tiểu mĩ nhân, đi theo tôi có gì không tốt, như vậy thì cậu sẽ không cần phải nhìn đến sắc mặt của đám người đó nữa, tôi sẽ bảo về cậu "
Gã tiếp tục nói: " Cậu không biết đâu, mỗi lần tôi nhìn thấy cậu bị bọn họ lạnh nhạt hay ghét bỏ, tôi khó chịu như thế nào đâu..."
Lời gã còn chưa nói xong, đỉnh đầu đã bị người cầm chai thủy tinh đập tới
Huân Thừa Dụ ánh mắt oán hận nhìn gã, trong tay vẫn cầm nửa cái chai đang dính máu
" Tao bảo mày câm miệng! "
Lãnh Tử Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, những ngày anh không ở đây, rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra với bọn họ vậy, ngay cả Huân Thừa Dụ cũng trở nên bạo lực như vậy từ bao giờ
Dường như không nghĩ đến tiểu mĩ nhân nhìn nhu nhược trước mặt này sẽ ra tay, gã cầm đầu cùng đồng bọn nhất thời không kịp phản ứng, ngay lúc đó, Huân Thừa Dụ lại xông lên, tiếp tục dùng chai đập tới tấp vào đầu gã
Đến khi phản ứng lại, gã cùng thuộc hạ định phản kháng nhưng vẫn chưa kịp làm gì, thiếu niên phía trên đã biến mất
Không, không phải biến mất mà là bị một người khác kéo ra
Huân Thừa Dụ cũng kinh ngạc không kém, hắn còn tưởng mình bị người của đối phương bắt giữ, nhưng đến khi nhìn đến người bên cạnh, thân thể hắn cứng lại rồi
Sao anh ta lại ở đây...?
" Lãnh...Tử Nguyệt? "
Lãnh Tử Nguyệt: " Ừ, lâu rồi không gặp, cậu...làm tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác đó "
Huân Thừa Dụ nghe vậy không nói gì, sau khi kinh ngạc qua đi liền cúi đầu xuống
Lúc này phía ngoài cửa vang lên những tiếng xì xào, Lãnh Tử Nguyệt xuýt chút nữa còn tưởng là có thần tượng nào xuất hiện, theo tầm mắt mọi người nhìn sang
A, thì ra là họ đã về...
Huân Từ Liêm dẫn đầu đoàn người đi vào, nhóm bọn họ quả thực không muốn nổi cũng khó, cả nhóm đều là tuấn nam mĩ nữ, không những thế trong một tháng này còn lập không ít công lao, bên trong khu an toàn này, bọn họ đã không khác gì những ido trước mạt thế
Vừa mới trở về, nhìn khoảng trống giữa sảnh, bóng dáng thanh niên bình tĩnh đứng đó cũng đang nhìn bọn họ, cả đám liền đứng sựng lại như bị ấn nút tạm dừng
Cái gì kia? Kia là ai? Bọn họ là đang bị ảo giác hay sao?!
Lãnh Nhược Hy phản ứng trước tiên, cô đi từng bước nhỏ về phía anh, đến khi còn cách nửa mét thì dừng lại
Đôi mắt cô đã bắt đầu đỏ lên, khẽ đưa bàn tay lên chạm vào gò má anh, cảm nhận được độ ấm quen thuộc, Lãnh Nhược Hy nhào vào lòng Lãnh Tử Nguyệt, ôm anh thật chặt
Lãnh Tử Nguyệt có chút không thở được, nhưng vẫn để mặc cô ôm, bàn tay không quên vỗ về lưng an ủi cô
" Không sao, không sao rồi, anh ở đây "
Một câu ' anh ở đây ' của Lãnh Tử Nguyệt đã trực tiếp đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Lãnh Nhược Hy, giọt nước mắt của cô cuối cùng cũng rơi
Nhìn hỗ động giữa hai người, Huân Thừa Dụ liền nghĩ đến Lãnh Nhược Hy đã nói, hai bọn họ là cùng cha khác mẹ, cô ấy là con của tiểu tam
Không chỉ một mình hắn mà ngay cả Huân Từ Liêm cũng đang nghĩ đến, nhìn khung cảnh ấm áp giữa hai người, trong lòng y thật sâu cảm thấy rung động
_________
8-3 chúc tất cả chị em phụ nữ ngày càng xinh đẹp, vui vẻ, hạnh phúc và thành công trong mọi công việc