Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 136: Chương 136: Thế giới 4: Mạt Thế (Hoàn)




Lãnh Tử Nguyệt lau vết máu bên khóe miệng đi, nhưng lại không ngăn được nó tiếp tục chảy nên quyết định trực tiếp từ bỏ

Hơi thở của anh bắt đầu dồn dập

Thật buồn ngủ

Muốn ngủ một giấc

Lãnh Tử Nguyệt đang định nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện một bóng người

Anh gian nan mở mắt ra, tầm mắt mông lung nhưng vẫn nhìn ra người đến là Huân Từ Liêm

Y ngồi xuống, không nói một lời đưa tay lau máu giúp anh, nhưng lau mãi vẫn không sạch, Huân Từ Liêm vẫn không từ bỏ

Lãnh Tử Nguyệt có chút đau, nghiêng đầu tránh đi bàn tay trước mặt

Huân Từ Liêm nhìn bàn tay mình trong hư không, khẽ buông xuống

"...có đau không? "

Giọng y nhẹ mà hơi khàn, giống có cái gì đó mắc ở cổ họng

Lãnh Tử Nguyệt cũng gật đầu, có chút ý tứ làm nũng

" Đau..."

"...đau ở đâu? "

" Chỗ nào cũng đau "

" Vậy cố chịu một chút, tôi đưa cậu về trị thương "

"....."

" Sao không nói gì nữa? "

"......"

" Lãnh Tử Nguyệt "

"....."

" Tử Nguyệt "

"....."

"...Nguyệt... "

.....

Huân Từ Liêm dịch sang ngồi dựa bên cạnh anh, đầu có chút cúi thấp xuống

" Tại sao...không trả lời tôi nữa...? "

.....

Lãnh Nhược Hy đang chạy đi kiểm tra xe ở bên đường, đột nhiên cảm thấy không gian có dị động, liền thử tiến vào xem sao, lần này liền vào được

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một chiếc xe nhanh chóng lái quay lại

Vừa về liền thấy Lãnh Tử Nguyệt cùng Huân Từ Liêm đang ngồi dựa vào nhau

Lãnh Nhược Hy nghĩ hai người mệt nên ngồi nghỉ một chút, có chút bất đắc dĩ vì sự bất cẩn của họ, nhỡ có tang thi từ đâu nhảy ra thì sao

Cô tiến lại gần, muốn đưa tay gọi người dậy nhưng liền bị một bàn tay bắt lấy

Lãnh Nhược Hy có chút giật mình, nhìn sang Huân Từ Liêm, tay y thực lạnh, ánh mắt cũng thực lạnh

" Anh...làm sao vậy? "

Huân Từ Liêm mím đôi môi khô khốc của mình, buông tay cô ra

Y chậm rãi nói

"...cậu ấy...không đi được nữa rồi "

Lãnh Nhược Hy không hiểu, nghi hoặc quay về phía Lãnh Tử Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu yên tĩnh ở đó

"...anh hai? "

"......"

Không một ai trả lời, Lãnh Nhược Hy nghĩ đến chắc anh không nghe thấy, lại nói lần nữa

" Anh mau dậy đi, em tìm được xe rồi "

"......"

Trái tim Lãnh Nhược Hy đập thình thịch, thật mạnh, thật nhanh

Cô có chút không biết làm sao, cánh môi run run

"...chúng ta về thôi "

Một câu thực nhẹ, Lãnh Nhược Hy như không có lực mà nói ra

" Đủ rồi! "

Huân Từ Liêm bỗng quát lên một tiếng, đối diện với đôi mắt mở to của thiếu nữ, y bỗng nghẹn ra một câu

"...cậu ấy sẽ không tỉnh dậy nữa đâu..."

"....."

"....."

Yên tĩnh một lúc lâu

Lãnh Nhược Hy: "...về thôi "

Huân Từ Liêm vẫn đứng im một chỗ

Lãnh Nhược Hy: " Không đi sao? "

Huân Từ Liêm cúi xuống, bế cơ thể có chút lạnh của Lãnh Tử Nguyệt lên

" Cho cô tự giải quyết mười phút "

Nói xong y liền đi về phía xe, ôm cả Lãnh Tử Nguyệt cùng ngồi vào trong, đóng cửa lại, ngăn cách với bên ngoài

Lãnh Nhược Hy đứng bất động một lúc, chân mới từ từ di chuyển, đi vào một góc khuất

Một vị tanh ngọt tràn đầy trong cổ họng, Lãnh Nhược Hy cật lực nuốt xuống

Từng giọt nước mắt không ngăn được trào ra, cổ họng phát ra tiếng nức nở thật nhỏ, dần dần bi thương không kìm nén được nữa, Lãnh Nhược Hy gào lên trong tuyệt vọng

Vào ngày hôm đó, một cô gái tưởng chừng như tìm thấy được ánh sáng, lại một lần nữa chìm sâu trong bóng tối, vô tận..vô vọng...

Sau đó hai người liền lái xe trở về, cả quãng đường không ai nói một lời nào, không ăn gì, không nghỉ ngơi, một đường đi thẳng về phía đoàn xe

Sáng ngày hôm sau, bọn họ cũng về tới, Huân Từ Liêm mở cửa xe trước tiên, bước xuống

Nhìn những người xung quanh đang hướng ánh mắt về phía mình, Huân Từ Liêm rũ xuống mi mắt, ngăn trở đi tầm nhìn

Lãnh Nhược Hy chưa xuống, cô từ vị trí tài xế, dời xuống ghế sau, ngồi cạnh anh

Bầu không khí quỷ dị của hai người khiến cho những người khác có chút nghi hoặc cùng hoang mang

Tưởng Nhu là người sốt ruột nhất, tiến về phía Huân Từ Liêm hỏi:

" Từ Liêm, Tử Nguyệt sao còn chưa ra? "

Yết hầu Huân Từ Liêm khẽ nhấp nhô, không biết nên nói thế nào cho phải

Lúc này đột nhiên khí lạnh tỏa ra khắp nơi, mọi người nhìn sang thấy cả chiếc xe đều đã đóng băng lại, mọi người sững sờ tại chỗ

Lãnh Hằng nhíu mày

" Nhược Hy sao? Có chuyện gì vậy? "

Lãnh Nhược Hy từ trong xe băng đi ra, lạnh lùng nói:

" Lãnh Tử Nguyệt chết rồi "

Câu nói như một câu lệnh, khiến cơ thể mọi người cứng cả lại

Lãnh An Vy chậm chạp bước đến, bàn tay túm bả vai Lãnh Nhược Hy khẽ lắc

" Chị nói gì vậy, thử lặp lại lần nữa xem..."

Lãnh Nhược Hy nhìn thẳng vào mắt cô, không chút cảm xúc

" Lời tôi nói là thật, anh ta...chết rồi "

* Ba năm sau *

" Thật sự sắp thành công rồi sao? "

Thanh niên tuấn tú vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Huân Từ Liêm

" Cậu hỏi tôi lần này là lần thứ bao nhiêu rồi, không thấy phiền sao? "

Huân Từ Liêm: " Vậy là thật đúng không? "

Thanh niên: ".......thật! Là thật! Được chưa? "

Huân Từ Liêm gật đầu, bỗng giọng một người phụ nữ trầm ổn vang lên nói:

" Huân Từ Liêm, anh đang làm phiền Thẩm Dạ đấy, về sau ít đến đây một chút đi "

Huân Từ Liêm nhíu mày nhìn cô

" Lãnh Nhược Hy, hãy nhớ lần cô hỏi cũng không ít hơn tôi đâu "

Nhìn thấy bầu không khí khẩn trương giữa hai người, Thẩm Dạ liền biết bọn họ giống như là sắp cãi nhau đến nơi liền dứt khoát đuối người

"......."

"......."

Huân Từ Liêm: " Hôm nay cô lại đến đó phải không? "

Đến đó trong lời Huân Từ Liêm nói chính là một hang động bằng băng cực hàn, nơi Lãnh Nhược Hy cất giữ thi thể cho Lãnh Tử Nguyệt

Lãnh Nhược Hy: "...Ừ "

"......."

Lãnh Nhược Hy: " Tại sao anh lại đồng ý định hôn ước với tôi,...đừng nói anh có tình cảm với tôi, tôi còn lâu mới tin "

Huân Từ Liêm nhìn bầu trời xanh thẳm, bỗng nhớ tới một câu nói

Nhược Hy... nhờ anh rồi...

" Lí do... quan trọng sao? "

* Khu thí nghiệm *

Thẩm Dạ có chút đau đầu nhìn những con số được viết trên giấy

" Có gì cần phải vội vàng đâu chứ, tang thi cũng có vào được đây đâu, nam nữ chủ ở thế giới này bị sao vậy? "

{ Dạ Thiếu, công việc của cậu ở thế giới này chính là nghiên cứu ra thuốc giải tang thi, giờ nếu không làm thì để bao giờ làm? }

" Nhưng cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi nữa chứ, cần gì phải gấp rút như vậy? "

{……hình như là bọn họ vì một người}

Thẩm Dạ: " Người nào? "

{ Một người tên..Lãnh Tử Nguyệt }

Thẩm Dạ có chút giật mình, môi hơi mấp máy

Lãnh...Tử Nguyệt?

___________Kết thúc thế giới 4______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.