Lúc này, trong cỗ xe bí ngô, Mộ Ngôn đang cùng một vị cô nương để mặt mộc, ăn mặc mộc mạc, kinh hoàng thất thố đối diện với nhau.
Thình lình, cô hắt xì một cái.
“Có người nhớ đến ta?” Mộ Ngôn nhẹ nhàng nói thầm một tiếng.
Khiến cho cô nương trước mắt càng thêm co rúm lại.
Chỉ kém không súc vào một góc trong xe ngựa.
Mộ Ngôn lười nhác dựa ra sau thành xe, một chân gác lên một chân khác, có vẻ vô cùng khí phách, kiêu ngạo.
Cô cười tủm tỉm nhìn cô bé lọ lem, “Cô gái tâm địa thiện lương, nói vậy cô nhất định sẽ thu lưu ta, thiếu nữ đáng thương, phiêu bạc không có chỗ ở ổn định này đi.”
Cô bé lọ lem: Không, ta không muốn!
Nhưng mà......
Mộ Ngôn không biết từ đâu móc ra cây đũa phép thập phần đoạt diễn.
Đũa phép là quyền uy của phù thủy.
Nga......
Mộ Ngôn nhìn nhìn cây đũa phép lùn tịt chỉ có một mẩu của mình, đây là minh chứng cho thân phận phù thủy gà mờ của cô...
Mộ Ngôn cảm thấy cô đã có đũa phép, chỉ còn thiếu không niệm một câu úm ba la xì bùa nữa thôi.
Đũa phép vừa lấy ra tới, thiếu nữ lập tức an tĩnh hẳn.
Cũng không nói lời nào.
Cứ luôn ngẩn người với Mộ Ngôn cho tới khi về đến nhà mình.
Cô bé lọ lem trong nhà kỳ thật rất có tiền, chỉ là có một bà mẹ kế độc ác.
Đương nhiên, Mộ Ngôn cũng không xác định, cốt truyện này có còn giống với trong câu truyện cổ tích thật nữa hay không.
Cô bé lọ lem vừa trở về, cỗ xe bí ngô liền biến mất không còn.
Cô gõ gõ cửa, sau đó liền có một vị thiếu phụ vẫn còn phong vận ra mở cửa.
Thiếu phụ đầu tiên là bày ra bộ mặt độc ác, nhưng bộ mặt độc ác vừa nhìn thấy Mộ Ngôn, chỉ trong tích tắc liền biến thành vẻ ôn nhu đáng mến.
“Úc, thượng đế, Cinderella đáng yêu của ta, con đã đi đâu.”
Thiếu phụ cho Cinderella một cái ôm thắm thiết, biểu tình khoa trương lại tỏ ra lo lắng.
Mộ Ngôn cứ dựa vào bên cạnh, cười như không cười nhìn cặp mẹ con này biểu diễn.
Trước mắt mà xem, phản ứng của vị mẹ kế này, cùng với trong truyện cổ tích mà cô biết không sai lệch.
Thiếu phụ và Cinderella nói nói mấy câu xong bèn nhiệt tình chiêu đãi Mộ Ngôn.
Ở khi biết được Mộ Ngôn là một vị phù thủy, đôi mắt thiếu phụ lập loè phát sáng.
Vì thế, càng nhiệt tình chiêu đãi Mộ Ngôn hơn.
Sau bữa ăn tối được một chốc, Cinderella cũng bèn rời đi.
Nàng ta đầu tiên là liếc nhìn Mộ Ngôn một cái, sau đó xoay người đi về phòng mình.
Cinderella vừa đi, nụ cười trên mặt mẹ kế liền lập tức lắng xuống.
Gương mặt càng có vẻ lạnh lẽo và sợ hãi.
Bà ta và con gái vừa túm vừa kéo, lôi kéo Mộ Ngôn về đến phòng mình.
“Phù thủy đại nhân pháp lực vô biên, thần thông quảng đại của ta, xin ngài hãy cứu vớt chúng ta!”
Thiếu phụ vẻ mặt oán độc lại sợ hãi.
Hai cô con gái của bà đồng dạng lộ ra vẻ mặt này.
Mộ Ngôn lắc lắc tay mình bị các nàng túm đau, trên mặt ý cười sâu dần.
“Bà? Các người thoạt nhìn hoàn hảo, tại sao phải cứu các người.”
“Úc, phù thủy đại nhân thân ái của ta, ngài không nhìn ra nữ nhân kia độc ác sao? Nữ nhân đó chính là Cinderella, đúng vậy, không sai, tai ngài không nghe lầm.”
“Cô gái thoạt nhìn đáng thương lại nhu nhược đó là một con ác ma!”
“Thượng đế của ta a! Ta đến tột cùng đã gả tới một gia đình gì thế này.”
Thiếu phụ sắc mặt trắng bệch.
Bắt đầu giảng rõ đầu đuôi.
Vị thiếu phụ này kể cùng trong truyện cổ tích giống nhau, bà ta gả sau vào gia đình của Cinderella, cũng là một phụ nhân hiền huệ lại thiện lương.
Nhưng mà, bà ta đối Cinderella cũng không tốt.
Không phải do nàng ta là con gái của trượng phu và nữ nhân khác sinh ra, mà bởi vì vị Cinderella này tính tình kỳ quặc.
Thậm chí có thể nói là ác độc.
Nàng thường xuyên làm khó dễ thiếu phụ.
Tuy nhiên, ở trước mặt của phụ thân, nàng ta lại mặc vào quần áo rách rưới, nói thiếu phụ ngược đãi nàng.
Phụ thân yêu thương con gái bắt đầu ngày đêm đánh đập thiếu phụ.
Cuộc sống cứ như vậy duy trì mãi đến khi hai cô con gái của bà sinh ra, còn phụ thân của Cinderella thì lại mất.