Cô nắm quá đột nhiên không kịp phòng bị, Mộ Ngôn chỉ đem đầu mình nhẹ nhàng dịch đi.
Tiếp theo đó, hai người bùm một phát rơi xuống nước.
Chật vật đến cực điểm.
Nhưng mà, Mộ Ngôn nâng tay lên nhìn nhìn sợi đai lưng trên bàn tay trắng thon thả của cô.
Mắt cô hơi hướng sang bên đó thoáng nhìn qua, chỉ thấy một mảng tuyết trắng.
“......”
Không khí tựa hồ đọng lại trong một giây.
【 Mộ Ngôn!!! 】
Giọng nói trẻ con trong đầu Mộ Ngôn lập tức đề cao lên mấy đê-xi-ben, chấn đến đầu óc Mộ Ngôn kêu ong ong.
【 cô tm chịu trách nhiệm cho lão tử! 】
Mộ Ngôn: “......”
Bên kia Bertha còn đang dại ra, mất một lúc sau, huyết sắc trên mặt hắn rút đi.
Toàn bộ ánh mắt đều lạnh thấu.
“Ta muốn giết cô!” Giọng hắn bình tĩnh có chút rợn người.
Bertha thoạt nhìn thật sự nổi giận.
Mộ Ngôn im lặng đưa đai lưng qua, “Ân...”
Giọng cô nghe không ra cảm xúc gì, trầm ngâm một chốc, mới hơi ngẩng đầu lên nói, “Tâm trạng của ngươi, ta có thể hiểu được.”
Bởi vì cô hiện tại cũng vậy.
Nhưng mà ——
“Muốn làm gì ta, xin ngươi trước —— nghẹn.”
Bertha: “......” Thập phần ưu nhã một câu đồ con bệnh!
-
Sau trận khôi hài này, chúa tể hệ thống cứ thường xuyên nổi lên.
【 Mộ Ngôn, hôm nay cô đưa đồ ăn cho hoàng tử Bạch Tuyết chưa? 】
Đang ngủ, Mộ Ngôn: “Đưa cái gì?”
【 cô vậy mà còn chưa mang đồ ăn cho hoàng tử Bạch Tuyết!!?? 】
【 cô cái người này chịu trách nhiệm kiểu gì thế! Nhân gia đều đã thành người của cô! Cô chẳng lẽ không nên nuông chiều nhân gia? Đối với nhân gia tốt một chút? 】
Mộ Ngôn:???
Cuối cùng chúa tể hệ thống, 【 cô cái con cầm thú này! 】
Mộ Ngôn: “Cậu nhập diễn quá sâu rồi đó.”
Chúa tể hệ thống lạnh lùng cười, 【 cô nếu không kéo đai lưng của nhân gia, cô nếu không quá đáng như thế, cô có thể kéo rớt quần áo của nhân gia, còn cùng nhau rơi xuống hồ không? 】
【 lại không phải tôi bức cô →_→】
Chúa tể hệ thống cho Mộ Ngôn xoát một đợt bình luận, 【 cô nhân phẩm đều đã kém vậy rồi, cô chịu trách nhiệm một chút, nuông chiều nhân gia một chút sẽ chết a. 】
Chúa tể hệ thống cảm thấy mình là một con thống phi thường có đạo đức.
Nó cái ký chủ không có nhân phẩm này, nhân phẩm đã kém thấu như vậy, nếu chiếm tiện nghi của người ta, còn không chiếu cố người ta một chút.
Cùng cầm thú có khác gì nhau đâu?
Mộ Ngôn nhìn nhìn trần nhà, cứ việc cô biểu tình thoạt nhìn vẫn bình tĩnh im lặng như cũ.
Nhưng mà từ trong tim đối với cái gọi là chúa tể hệ thống này đã rất bất đắc dĩ.
Hết sức bất đắc dĩ.
IQ cùng tam quan cỡ này cũng không ai.
“Cậu phải cải danh là hệ thống đào tạo chuẩn nữ mới đúng.”
Mộ Ngôn chậm rãi nói một câu.
【 chúng tôi không có thao tác đó. 】 chúa tể hệ thống thập phần ghét bỏ nói, cái hệ thống đó vừa nghe tên đã thấy ngốc muốn chết rồi.
Mộ Ngôn tùy tiện nhặt mấy món trái cây bọn tỳ nữ chuẩn bị sẵn trong phòng, đi tìm Bertha.
Trước mắt xem ra, vị hoàng tử điện hạ đã khiến quốc vương và hoàng hậu đều sợ hãi này, cũng chưa có chuyện gì đâu.
Mộ Ngôn gõ gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.
Cô đẩy cửa đi vào.
Cung điện của Bertha thập phần tố nhã, Mộ Ngôn nhàn nhạt nhìn chung quanh, trừ bỏ trung gian nằm co ro một cụm chổ đó ra, không còn ai khác nữa.
Nghe tiếng động, Bertha từ trong chăn dò đầu ra.
Mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Mộ Ngôn.
Hắn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, gương mặt thoạt nhìn có chút cảm giác tương phản manh.
Mộ Ngôn chỉ nhàn nhạt nhìn liếc qua rồi nói, “Công chúa điện hạ đáng yêu, ta sẽ lập tức rời đi.”
Bertha nghiến răng, chậm chạp nhìn theo bóng dáng của Mộ Ngôn.
Cô gái này có độ tuổi tâm lý hoàn toàn không xứng đôi với vẻ bề ngoài đơn thuần xinh xắn của cô ta.
Mấy ngày nay, hắn dùng đủ loại biện pháp muốn giết Mộ Ngôn.
Nhưng, mỗi ngày Mộ Ngôn đều có thể bình yên vô sự đứng trước mặt hắn.
Cô là ma quỷ có phải không?!