Muốn từ trong khu rừng xa xôi đi đến vương cung, không mất mấy tháng là không có khả năng.
【 ngồi chổi bay qua tới cũng chỉ mấy ngày. 】 giọng chúa tể hệ thống mang theo khinh bỉ.
Mộ Ngôn: “......” Ngồi chổi bay cũng được?
Được đi.
Mộ Ngôn đem gương thần thu lại, đứng dậy đi đến trước mặt Bertha.
Bertha lười nhác ngước mắt, nhìn thẳng Mộ Ngôn, ý tứ trong mắt hiển nhiên là đang hỏi, có việc?
Mộ Ngôn cười nhìn Bertha, “Tôn quý công chúa điện hạ, lời hứa đã thực hiện xong, ta phải đi.”
Bertha nghe được lời này, đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó cụp mắt xuống, ngăn trở cảm xúc trong mắt.
Một lát sau, nghe thấy Bertha lãnh đạm ừ một tiếng.
Bên người không có tiếng người đáp lại, Bertha ngẩn đầu lên, nơi đó đã không còn ai.
Sắc mặt hắn dần trầm xuống.
Ánh mắt nhìn phía trước, động tác trong tay vẫn còn đang vô ý thức tiến hành.
Phải đi...
Bertha nhẹ cắn môi, đi rồi, hắn sẽ rất nhàm chán, làm sao bây giờ?
Không ai chơi cùng hắn a...
-
Ngày hôm sau, có một vị hoàng tử anh tuấn lại tiêu sái từ vương quốc khác đến.
Đương nhiên, vị hoàng tử này cũng không phải vị hoàng tử nguyên phối của cô bé lọ lem lúc trước.
Mà là, hoàng tử nguyên phối của công chúa Bạch Tuyết trong nguyên bản.
Lúc này, Mộ Ngôn còn chưa đi.
Hoàng tử đó có giáo dưỡng thập phần tốt đẹp, mà Bertha lại là một vị biết làm bộ.
Ở trong hoa viên, Bertha một thân y phục công trúa màu trắng hoa lệ, mái tóc nâu dài gợn sóng phủ sau lưng.
Nhìn thân hình đã khiến cho người si mê.
Rất khó tưởng tượng một nam hài mặc nữ trang thế nhưng bất phân giới tính như thế.
Mộ Ngôn đứng ở một nơi khác trong hoa viên, nhìn hai người kia lui tới.
Tầm mắt dừng trên hai con bướm đang dây dưa nơi khóm hồng.
Công chúa xinh đẹp và hoàng tử.
Nga.
Khi công chúa từ dưới váy móc ra đại điểu thì sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Mộ Ngôn lộ ra nhàn nhạt ý cười.
【......】 không nghĩ tới con hàng này thoạt nhìn nghiêm trang, kết quả là dạng người như thế.
Mộ Ngôn tính tính thời gian, hoàng hậu đã nhịn không được muốn đi tìm nữ phù thủy đó, để giết Bertha.
Cho nên, trong thời gian này hoàng hậu nhất định sẽ đi ra ngoài.
Nếu hoàng hậu chết trong thời gian đi ra ngoài thì sao?
Trong mắt Mộ Ngôn nổi lên nhàn nhạt ánh sáng.
【 cô mà giết người tôi không để yên cho cô đâu! 】 đã biết nữ nhân này không tốt lành gì rồi mà.
Tâm cơ thâm trầm, đáng khinh.
Chúa tể hệ thống quăng cho Mộ Ngôn một cái biểu tình.
【?(⊙”?′⊙)?】 nụ cười nhạt để cho cô tự thể hội.
Mộ Ngôn:......
“Tiểu hệ thống.”
Mộ Ngôn ung dung thong thả tìm nơi ngồi xuống, ánh mắt dừng lại phía trước.
“Cậu đối với tôi có hiểu lầm gì rồi phải không?”
【 không có hiểu lầm! 】thanh âm trẻ con ở trong đầu Mộ Ngôn vang lên.
“Nếu vậy...” Mộ Ngôn tạm dừng một chút, thong thả ung dung chống cằm, “Mong cậu đừng dùng tư tưởng đáng khinh của cậu để đi phỏng đoán tôi.”
“Nếu không tôi sẽ cho rằng, cậu cái đồng bọn hợp tác này, không được nhe.”
【 tôi còn là đứa trẻ a! 】 chúa tể hệ thống giọng điệu tất nhiên, 【 không được chẳng phải bình thường? 】
“......” Đứa trẻ...
Mộ Ngôn đột nhiên không nói chuyện.
Khựng lại một lát sau mới nói, “Tuổi tác cùng chỉ số IQ của cậu rất xứng đôi.”
【 hừ, tóm lại một câu, nếu cô giết người tôi không để yên cho cô! 】
Hệ thống đã ghi nhãn cho Mộ Ngôn thành, nữ nhân hư, tâm cơ girl, giả heo ăn thịt hổ, nữ nhân đáng khinh, cọng bún sức chiến đấu bằng 5, nhân phẩm còn siêu tệ.
Mộ Ngôn:......
Cô cảm thấy nhân phẩm của mình cần thiết phải cứu vớt một chút?
Cô thoáng đau đầu nhìn phía trước, hoàng tử không biết đã đi đâu, chỉ để lại Bertha cười nhạt đứng ở cách Mộ Ngôn không xa.