Trong gương, đằng sau Mộ Ngôn vẫn luôn quanh quẩn một đoàn sương đen.
Tựa hồ đã nhận ra Mộ Ngôn đang nhìn nó, đoàn sương đen hình thành một bóng người.
Từ thân hình mà xem, trông giống một nữ nhân.
Tinh tế yểu điệu.
Một đôi tay quấn quanh cổ Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn tựa hồ có thể nhìn thấy làn sương đen nọ đang hướng cô cười tà nịnh.
Giống như đang cười nhạo cô.
Xem đi, giờ cô yếu ớt cỡ nào.
Chúa tể hệ thống không chú ý tới, khi nhìn đến làn sương đen, trong mắt Mộ Ngôn tản mạn đã không còn, thay vào đó là thâm trầm và rét lạnh.
Cô đầu tiên là cầm gương lật úp xuống.
Sau đó chậm rì rì nói, “Hệ thống, không đập vỡ gương thần được không?”
【 không đập vỡ để làm gì? Để giành ăn tết à? 】
Chúa tể hệ thống tức giận nói.
“Để cho tôi dùng.” Mộ Ngôn nhàn nhạt nói.
Chúa tể hệ thống vứt cho Mộ Ngôn vẻ mặt hoài nghi, 【 tiểu tỷ tỷ, thứ cho tôi nói thẳng, cô con gà mờ này đừng để bị gương thần mê hoặc. 】
“......”
Mộ Ngôn có hơi đau đầu day day trán, cùng tiểu hài tử giao lưu có hơi mệt.
【 cô muốn cũng được. 】 nhưng thực nhanh, chúa tể hệ thống đã trả lời.
Nó dùng giọng điệu đáng yêu không hề có lực uy hiếp gì của mình nói, 【 tôi có thể giúp cô bảo quản, lúc cô muốn dùng tôi lại đưa cô. 】
Chúa tể hệ thống tự cảm nhận mình quá tuyệt vời, đã tránh cho ký chủ khỏi bị gương thần dụ dỗ, lại vẫn có thể sử dụng được.
Giọng nói của Mộ Ngôn hơi mang ý cười, “Cậu nghiêm túc?”
【 đương nhiên. 】 chúa tể hệ thống đúng lý hợp tình nói.
Hoàn toàn không biết mặt sau có cái hố gì.
Nó hiện tại cảm thấy mình tuyệt vời bao nhiêu, về sau sẽ cảm thấy mình ngu xuẩn bấy nhiêu.
“Vậy được rồi.” Mộ Ngôn đồng ý một cách dễ dàng.
Mộ Ngôn lại quay lại khu rừng khiến cô có chút đau đầu.
Cũng may, cô nhìn thấy bảy chú lùn đang đẩy xe chở quặng.
Mấy chú lùn hùng hùng hổ hổ đi ngang qua người Mộ Ngôn.
“Chỉ trách mày, lúc trước không trông chừng cô ta một chút, để cô ả bị mụ phù thủy đó bắt đi rồi.”
“Tao còn chưa cưới được cô ả đâu.”
“Dựa vào cái gì trách em? Mụ già thúi đó ham ăn biếng làm, dựa vào cái gì bắt em trông ả!”
Mộ Ngôn đi chầm chậm đằng sau mấy người.
Mấy chú lùn này thật sự rất lùn, với chiều cao này của Mộ Ngôn, bọn họ cũng vẫn mới tới eo cô mà thôi.
Mộ Ngôn vỗ vỗ chú lùn nhỏ tuổi nhất đi đằng sau.
“Hi.”
Cô dùng thanh âm vui sướng chào hỏi mấy chú lùn đáng yêu.
Chú lùn đi tuốt đằng sau theo bản năng quay đầu lại, đặc biệt hung dữ, “Hi cái gì mà hi, không thấy lão tử đang bận sao?”
Chú lùn nhỏ tuổi nhất bị mấy ca ca mắng, tâm tình không tốt.
Nhìn thấy Mộ Ngôn, nhân tiện hung dữ lây.
Hung một câu xong, chú lùn hừ lạnh một tiếng quay đầu lại.
Nhưng đi chưa được vài bước, chú lùn bỗng nhiên nhận ra điều gì, quay phắt đầu lại nhìn Mộ Ngôn một cái.
Đứng ở đằng sau hắn là một tiểu cô nương hết sức xinh xắn, đáng yêu.
Tiểu cô nương mắt cong cong, khóe môi mang theo nụ cười nhìn hắn.
Mới đầu, chú lùn còn chưa cảm thấy gì, nhưng rất nhanh hắn đột nhiên la a lên một tiếng.
Sau đó xoay hẳn người lại, tay ngắn run rẩy chỉ vào Mộ Ngôn, “Cô cô cô!!!”
Mộ Ngôn đôi mắt cong cong, nhàn nhạt nhìn chú lùn, “Là ta a, chú lùn tiên sinh đáng yêu.”
Tiếng la của chú lùn dẫn tới sáu chú lùn khác quay lại.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ cùng chú lùn nhỏ tuổi nhất giống nhau như đúc.
Sau khi kịp phản ứng lại, đột nhiên la lên một tiếng.
Sau đó...... Khắp nơi chạy trốn.
Mộ Ngôn cười như không cười nhìn theo những chú lùn này...
- qua một lát sau ——
Mấy chú lùn nơm nớp lo sợ một nối một hướng chổ sâu trong khu rừng đi tới.
Bọn họ xếp thành một hàng dài......