Sự im lặng ngắn ngủi qua đi......
Hoàng hậu hét lên chói tai, “Nguyền rủa! Bà!”
Hoàng hậu run rẩy giơ tay mình, chỉ vào mụ phù thủy giữa không trung, “Bà! Bà cũng dám!”
Mụ phù thủy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự cố này.
Nhưng một giây ngoài ý muốn qua đi, mụ ta bèn hướng hoàng hậu cười một cái, dùng giọng nói khàn khàn khó nghe của mình nói, “Hoàng hậu điện hạ, nguyền rủa một khi đã sinh thành thì không thể rút về.”
“Lời nguyền của ta là khiến cho dung mạo của công chúa Bạch Tuyết toàn bộ thuộc về ta!” Mụ phù thủy trong mắt toá ra vẻ tham lam.
“Nhưng hiện tại lời nguyền đã một phân thành hai, hoàng hậu điện hạ, ta cũng không biết ngài sẽ phải gánh chịu trừng phạt gì nữa.”
Mụ phù thủy trực tiếp ở trước mặt công chúng nói ra.
Đưa tới rất nhiều cái nhìn lom lom của nhiều người.
Hoàng hậu Bạch Tuyết, thế mà bảo mụ phù thủy ác độc nguyền rủa chính con gái của mình!
Bertha âm trầm nhìn qua hoàng hậu.
Cứ việc hắn đã nghĩ tới hoàng hậu không có lòng hảo tâm, nhưng lại căn bản không kịp đối kháng với lời nguyền này.
Nghĩ vậy, Bertha sắc mặt lạnh hơn.
Hắn giật giật tay mình, đang chuẩn bị trước khi chết cũng phải giết hoàng hậu.
Nhưng lời nguyền linh nghiệm rất nhanh.
Bertha còn chưa bắt đầu động thủ, ý thức đã dần trở nên mơ hồ.
Cả người vô lực, mặc dù đang trợn to mắt, tầm mắt lại từng chút một mơ hồ.
Ngay khi hắn muốn ngã xuống, Mộ Ngôn bước nhanh qua đỡ hắn.
Một bàn tay có vẻ đỡ không ổn, bất đắc dĩ Mộ Ngôn chỉ có thể hai tay xốc eo Bertha.
Người trước mặt đã hoàn toàn hôn mê đi, Mộ Ngôn một tay giữ eo Bertha, nghiêng người theo anh, đưa tay đặt dưới tới chóp mũi Bertha.
Còn hô hấp.
Thân hình thật sự chênh lệch quá lớn, Mộ Ngôn xê dịch tay mình.
Lúc này hoàng hậu ở bên cạnh hét to một tiếng.
Hoàng hậu không thể tin nổi nhìn mình trong gương, làn da lỏng lẻo, như một lão thái bà hơn sáu mươi tuổi.
Tóc cũng trở nên bạch xám, tang thương.
Từ một thiếu phụ mỹ diễm, đã trở thành một lão bà xấu xí.
Chênh lệch này, khiến cho hoàng hậu kinh hãi trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.
Mà mụ phù thủy thì lại dùng dung mạo của hoàng hậu.
Mụ ta tham lam sờ sờ làn da trên khuôn mặt mình, không còn lỏng lẻo thô ráp nữa, mà non mịn bóng loáng.
Từ một bà lão biến thân thành mỹ diễm thiếu phụ.
Ở đây rất nhiều người, đều tận mắt chứng kiến.
“Ma quỷ! Ma quỷ! Người tới!” Mặt trên, quốc vương giận đến cả người phát run.
Mụ phù thủy được tiện nghi, bèn muốn rút lui.
Nhưng lúc rời đi, mụ ta nhìn thoáng qua Bertha.
So với hoàng hậu, mụ ta càng thêm thèm nhỏ dãi dung mạo của Bertha.
Lúc thu hồi ánh mắt, mụ phù thủy chạm phải một đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm.
Mụ ta vừa thấy, là một tiểu nữ hài.
Nhưng ánh mắt của cô chiết xạ lãnh mang.
Mụ phù thủy hơi kiêng kị, trùng hợp lúc này binh lính của quốc vương tới.
Mụ phù thủy lập tức đào tẩu.
Lão phù thủy rời đi, để lại cả một tàn cục hỗn loạn.
Ngã trên mặt đất, biến hình trong một giây-vương hậu, cùng với hôn mê bất tỉnh-Bertha.
Khiến cho quốc vương Hoa Hồng rất đau đầu.
“Ai nha!” Lúc này, một vị phù thủy thiện lương kêu lên.
“Không tốt, tiểu công chúa trúng lời nguyền.”
Mụ phù thủy trước khi rời đi, đã hạ lời nguyền cho tiểu công chúa là ở sinh nhật mười tám tuổi của cô hôm đó, vị tiểu công chúa này sẽ ngừng hô hấp.
Quốc vương yêu thương nữ nhi của mình như thế, tất nhiên sẽ không tùy ý công chúa của mình cứ như thế chết đi.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?” Quốc vương hỏi.
Các phù thủy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Mộ Ngôn.