Bertha nằm trong quan tài thủy tinh, tựa như một người sắp vĩnh viễn ngủ say.
Hai tay hắn đặt ngay trước bụng, môi mỏng khép hờ.
Dung mạo hắn thiên về nhu, càng giống như một thiếu niên đáng yêu, điềm đạm cần được yêu thương.
Nói thật, nếu không phải chúa tể hệ thống cực lực yêu cầu muốn cho Bertha tỉnh lại.
Mộ Ngôn cảm thấy Bertha vẫn ngủ luôn như vậy cũng không tệ, làm cái mỹ nhân say ngủ cũng rất tốt.
Tỉnh lại lại đi tai họa cho người.
Mộ Ngôn là thật sợ Bertha.
Nam nhân biết khóc phiền nhất.
*
Chổ sâu trong khu rừng rậm, vẫn luôn cư ngụ một vị phù thủy.
Mọi người cho rằng vị phù thủy này so với vị phù thủy lúc trước đã nguyền rủa vương quốc Hoa Hồng thậm chí càng ác độc hơn.
Ở vùng đất của vị phù thủy này, trừ bỏ động vật, trong ngoài mười dặm không một ai sống.
Đơn giản vì cách mỗi nửa tháng, trong rừng sẽ truyền ra tiếng oanh tạc.
Hơn nữa còn là ngay trong đêm hôm khuya khoắt.
Ồn đến không ai có thể ngủ.
Thật không có gì khủng bố hơn một tháng hai lần như vậy, trong lúc giữa đêm, cấp bậc so được với động đất.
“Ầm!”
Chổ sâu trong khu rừng âm u, đột nhiên bừng lên ánh lửa.
Khiến người kinh tâm.
“Khụ khụ khụ.”
Mộ Ngôn từ trong ánh lửa đi ra, tuy trên người không dính chút tro bụi nào, nhưng mùi khói vẫn sặc đến cô không nhịn nổi ho lên.
【 cô là ma quỷ có phải không? 】
Mộ Ngôn xoay người nhìn căn nhà gỗ nhỏ đang cháy hừng hực liệt hỏa.
Điềm nhiên nhún nhún vai, “Tôi chiếu theo mặt trên sách ma pháp để làm.”
Ai biết sẽ nổ.
【......】 muốn điên rồi!
【 cô đều đã kiên trì không ngừng thử suốt một năm, thất bại suốt một năm, cô hôn một cái sẽ chết a! 】
Nó vốn dĩ cho rằng, đối với ký chủ rác rưới này, đập vỡ gương thần là mới chuyện khó nhất.
Thế nhưng không ngờ, lại là nhiệm vụ chi nhánh...
Cô ta là ma quỷ coá phải không?
Mạch não suy nghĩ như thế nào vậy?
Mộ Ngôn phủi phủi áo choàng trên người, cũng mặc kệ ánh lửa phía sau lưng.
Chậm rì rà hướng chổ sâu trong khu rừng đi đến.
Những ngọn lửa ma pháp này rất nhanh sẽ tự dập, sẽ không họa cập khu rừng.
Sâu trong khu rừng âm u, có một tòa lâu đài, nơi đó ở một con quái vật bị nguyền rủa và người đẹp sống cùng quái vật.
Mộ Ngôn không hề có áp lực đi vào.
“Nasha đại nhân, hôm nay cô cũng thất bại sao?”
Vừa mới tiến vào cung điện, liền có bộ trà cụ dâng lên một bộ xiêm y hoa lệ.
Mộ Ngôn nhướng mí mắt, tiếp nhận bộ y phục trà cụ đưa qua.
“Bi thương, tại sao không hỏi hôm nay có thành công không?”
Cái ly chạy tới, “Nasha đại nhân quần áo lại dơ rồi.”
Làm một vị phù thủy không thành công, thế nhưng cả hoàng tử quái vật và phu nhân của hắn đều giao hy vọng nặng nề lên người Mộ Ngôn.
Chúa tể hệ thống: 【......】 không biết hai vị này đầu óc nghĩ thế nào nữa.
Mộ Ngôn đi vào không quá một lúc sau, một vị nửa người nửa thú ăn mặc tây trang đã ra tới.
Hắn thập phần lễ phép hướng Mộ Ngôn làm một nghi lễ quý tộc, “Như vậy Nasha tiểu thư, hôm nay ngài lại thất bại?”
Mộ Ngôn giương giương môi, “Quái vật tiên sinh, có lẽ hôm nay ta sẽ mang kinh hỉ đến cho ngài thì sao?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt của quái vật sáng lên, “Nasha tiểu thư! Ngài làm được rồi!!”
Mộ Ngôn khẽ gật đầu, “Bất quá trước đó, tiên sinh, ta phải giải quyết phiền toái của ta đã.”
Quái vật đương nhiên đáp ứng, hắn cơ hồ cao hứng muốn điên lên rồi.
“Nghe được chưa? Phu nhân của ta! Đây thật sự là tin tức khiến người phát cuồng!”
Mộ Ngôn ngay cả đầu cũng không quay lại, chậm rãi đi lên cầu thang.
Mặt sau là tiếng đồ làm bếp lách cách lang cang cộng với tiếng ca hát.
Không khí vui mừng quanh quẩn khắp cả toà cung điện.
Nhưng, hết thảy đều tựa hồ cùng Mộ Ngôn không quan hệ.
Khóe môi cô ngậm ý cười nhàn nhạt, thân hình dần biến mất trong đại điện.
Cô men theo cầu thang đi lên tầng cao nhất.