Cô bé nhìn hai người, nghiêng nghiêng đầu, “Hai vị tỷ tỷ trông thật xinh đẹp.”
Mộ Ngôn: “Cảm ơn khích lệ.”
Cô nhàn nhạt cười, nhìn mũ đỏ, “Trong rừng có sói xám, tiểu cô nương như thế nào đến đây một mình?”
Mũ đỏ không màng để ý, cô bé cười như nở rộ, tựa hồ rất vui vẻ, “Mẹ bảo em mang thức ăn cho bà ngoại.”
Mộ Ngôn hơi gật đầu, “Tiểu cô nương em tên gì?”
“Mẹ gọi em là mũ đỏ.”
Bertha thấy Mộ Ngôn và mũ đỏ nói chuyện vui vẻ, cũng chỉ đứng ở một bên.
Hắn còn đang suy nghĩ, làm cách nào để thay bộ trang phục rườm rà này.
Mộ Ngôn cong môi, cô dùng chất giọng trong trẻo nói, “Mũ đỏ, có thể cho chị một ít thức ăn em mang cho bà không?”
“Thượng đế sẽ cảm ơn em.” Mộ Ngôn nói chuyện vô cùng tự nhiên.
“Nga, bọn chị bị lạc đường ở trong rừng, đã một ngày chưa ăn rồi.”
Nụ cười trên gương mặt của mũ đỏ ngưng lại, “Úc, này sợ là không được đâu.”
“Tỷ tỷ, thập phần mạo muội hỏi xin thức ăn của người khác, là mất lễ phép nga.”
【 tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ, cô đoán xem tôi thấy gì? 】
Mộ Ngôn thú vị nhìn mũ đỏ, giọng nói tỏ vẻ xin lỗi, “Vô cùng xin lỗi, chị đã nghĩ em là một cô bé bụng dạ tốt lành.”
Mũ đỏ cắn cắn môi, đem chiếc giỏ thả đến trước mặt Mộ Ngôn, cười lên thập phần đáng yêu, hoàn toàn khác hẳn với vẻ lạnh nhạt ban nãy, “Vậy được rồi, nhưng chỉ có thể ăn hai cái thôi nga.”
“Còn lại, em đều phải để giành cho bà ngoại của em ăn.”
Cô bé có chất giọng ngọt ngào.
Mộ Ngôn tháo xuống miếng vải trùm trên giỏ, bên trong bày ra mấy món điểm tâm tinh xảo.
Cô quay đầu nhìn Bertha, “Ngươi ăn không?”
Bertha nhìn điểm tâm, ánh mắt gợn sóng, cười, “Cảm ơn, nhưng ta cảm thấy ta không cần.”
【 bên trong điểm tâm này có bỏ độc. 】 chúa tể hệ thống tiếp tục nói.
Mộ Ngôn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cười cầm một khối điểm tâm, nói với mũ đỏ, “Em là một cô bé bụng dạ hiền lành, em nhất định sẽ cầu gì được nấy.”
“Biết thương bà ngoại đều là bé ngoan, em có hiếu thượng đế sẽ nhìn thấy.”
Mộ Ngôn nói xong những lời này, sắc mặt mũ đỏ ngược lại khó coi lên.
Cô bé lấy lại chiếc rổ, đang chuẩn bị rời đi.
Bỗng nghe Mộ Ngôn một lần nữa gọi lại.
“Mũ đỏ hiền lành ơi, mạo muội hỏi một câu, làm sao ra khỏi khu rừng này?”
Ra khỏi rừng?
Bertha nghi hoặc nhìn Mộ Ngôn, bất quá hắn tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi ra miệng.
Mũ đỏ dừng lại một chút, hơi chớp mắt, “Các chị muốn đi ra ngoài phải không?”
“Bà ngoại em chính là ở ven đây, em đi ba ngày mới đến chổ này.”
Mũ đỏ cười cười, “Nếu các chị muốn nhanh chóng rời khỏi khu rừng, đêm khuya 12 giờ, sẽ có một cổ xe bí ngô đi qua nơi này.”
“Trong xe, ngồi một cô nương xinh đẹp hiền lành, mang một đôi giày thủy tinh.”
“Cô ta đang trên đường đi tham dự vũ hội.”
Chúa tể hệ thống: 【......】 cô, cô bé lọ lem?
“Cảm ơn.” Nụ cười trên mặt Mộ Ngôn không mất đi phong độ.
Cô mắt nhìn mũ đỏ rời đi, sau đó tiện tay đem khối điểm tâm trong tay ném xuống.
Bertha nhìn khối điểm tâm bị ném xuống đất, “Cô không ăn sao?”
Giọng điệu Mộ Ngôn nghe không ra cảm xúc gì, “Điểm tâm a, ta không thích ăn.”
Nhưng lại khiến người nghe sau lưng chợt ớn lạnh.
Ánh mắt Bertha toát ra vẻ hứng thú, hắn hỏi, “Cô muốn rời khỏi nơi này sao?”
“Không quay về nữa?”
Mộ Ngôn nghiêng nghiêng đầu, mái tóc nâu dài theo động tác của cô trút sang một bên.
“Nga, ta thay đổi chủ ý.” Mộ Ngôn nói, “Nghe nói, chiếc gương thần kỳ đó, đang ở vương quốc Bạch Tuyết.”