Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 101: Chương 101: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 16




Mộ Ngôn duỗi ngón tay chống lên trán Quý Lan Âm, tỏ vẻ ghét bỏ lùi về sau.

“Gà của ngươi ở kia.”

Đầu của Quý Lan Âm bị đẩy lệch qua, nhìn bàn thức ăn, hắn chớp mắt, buông eo Mộ Ngôn ra.

“Nàng làm?”

Quý Lan Âm quay lại nhìn cô, mắt tỏa sáng lấp lánh.

Mộ Ngôn cúi đầu phủi y phục, tùy ý ừ một tiếng, vừa mới ngẩn đầu lên thì bên hông bị ghì nặng.

Quý Lan Âm nhoáng cái đã phóng lên người Mộ Ngôn, ôm cổ cô, chu môi nhắm ngay miệng Mộ Ngôn mà hôn.

Hai chân hắn nhẹ nhàng câu lấy eo Mộ Ngôn, treo cả người lên mình Mộ Ngôn, lực tương tác đẩy Mộ Ngôn lùi mạnh về sau mấy bước.

Cũng may lưng tựa lên khung cửa, cô còn chưa kịp phản ứng lại, một vật mềm mại đã phủ lên môi.

Quý Lan Âm chụt một cái, vang dội.

Rồi sẵn Mộ Ngôn chưa kịp chuẩn bị, lại hôn một cái rõ to lên mặt cô.

“Thê chủ, nàng tốt nhất!”

Ở nữ tôn quốc, trên cơ bản không có, hoặc là rất hiếm thấy nữ tử xuống bếp nấu cơm cho nam tử.

Nên Quý Lan Âm vui quá sức.

Sự vui vẻ, tất nhiên, đã thông qua tiếng lòng truyền đạt cho Mộ Ngôn.

“......”

Mặt đen đã không thể diễn tả nổi tâm trạng của Mộ Ngôn lúc này.

Mộ Ngôn cảm thấy mình bị Quý Lan Âm chiếm tiện nghi đến da đầu tê rần lên, cô đau đầu, dời đầu của Quý Lan Âm ra.

Theo động tác của cô, Quý Lan Âm tách ra khỏi Mộ Ngôn một chút, vui vui vẻ vẻ.

Nhảy xuống người Mộ Ngôn, hoan hỉ nói, “Chúng ta thành thân đi!”

Mộ Ngôn hơi hoảng rồi, đỡ lấy khung cửa, quay sang nhìn Quý Lan Âm, “Khi nào?”

“Đêm nay!”

Mộ Ngôn: “......”

Xin lỗi, cô hơi nhát rồi.

“Có phải hơi nhanh rồi không?” Mộ Ngôn cảm thấy mình có chút sợ kẻ ma quỷ này.

Quý Lan Âm lắc đầu, “Không nhanh không nhanh, thiên thời địa lợi nhân hoà.”

Mí mắt cô giật lia lịa, “Chổ, chổ nào thiên thời địa lợi nhân hoà...”

Cô một chút cũng không hòa.

Quý Lan Âm cười hì hì, cười như tên ngốc, chỉ chỉ bàn đồ ăn, “Lần đầu ăn món ngon như vậy, ta muốn cho gà của ta chết có ý nghĩa, để nó chúc mừng cho hôn lễ của chúng ta, thế nào.”

Đôi mắt Quý Lan Âm phát sáng lấp lánh, ngóng trông nhìn Mộ Ngôn.

Nói thật tình —

Mộ Ngôn đối với ánh mắt đó chả có tý cảm xúc nào, trong lòng hết sức dửng dưng.

Nhưng miệng lại phun ra lời trái với lương tâm, “Tốt.”

Nói câu đó xong, Mộ Ngôn: “......”

Không, không tốt tý nào cả!

Quý Lan Âm nghe được tiếng Mộ Ngôn, thiếu chút nữa không cao hứng muốn bay lên, hắn giang rộng tay, muốn lao về phía Mộ Ngôn.

“Vậy chúng ta bắt đầu ngay đi!”

Mộ Ngôn giờ này luống cuống thật rồi, liên tục lùi mấy bước, hai tay trực tiếp chặn trước ngực Quý Lan Âm.

Không thể nhịn nữa, “Tránh ra đi khốn!”

Chúa tể hệ thống: 【!!! Mộ Ngôn cẩu tử cô vậy mà nói tục. 】

Mộ Ngôn hít sâu, chạm phải đôi mắt tỏ vẻ bi thương, nước mắt lưng tròng của Quý Lan Âm, giữ nguyên nụ cười, “Ta là nói, ăn cơm trước, lại đi tắm rửa......”

Mộ Ngôn nhìn y phục của mình, mí mắt giật liền ba cái.

Đầu đau.

Hết sức đau.

Đối với Mộ Ngôn mà nói, bữa tiệc gà toàn tập của cô đổi lấy Quý Lan Âm lấy thân báo đáp.

Đối với Quý Lan Âm mà nói, hắn hiến thân vì một buổi tiệc gà.

*

Đây sợ là hôn lễ rẻ bèo nhất trong lịch sử.

Vì cái gì cũng chẳng có.

Khăn voan không có, hôn phục nghèo đến chỉ có thể mặc y phục đỏ thay thế.

Khăn voan đỏ, là cái gì, hoàn toàn không cần thiết.

Rượu là cái gì?

Không có, uống nước lã đi.

Tham gia hôn lễ...

Chỉ mỗi con gà gầy còm đợi mần thịt, cộng với một con đã bị Mộ Ngôn làm thành tiệc gà trước đó.

*

Mộ Ngôn: Lão tử cứ như vậy bị an bài.

Tác giả: Động phòng là gì, vĩnh viễn cũng sẽ không động phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.