Quý Lan Âm chạy nhanh trốn Thẩm Bạch xong, lánh trong một con hẻm nhỏ, nhìn chân mình bị té rạn xương.
Hắn cắn nhẹ môi.
Hơi tức giận nhặt lấy hòn đá trên mặt đất ném lên vách tường đối diện.
Mạch não của Quý Lan Âm khác với người thường, hắn đầu tiên nghĩ đến không phải là người đó cứu hắn, mà là người đó đã ôm hắn.
Thê chủ của hắn còn chưa ôm hắn,
đã bị một nữ nhân xa lạ ôm.
Quý Lan Âm nghiến răng, cúi đầu nhìn mắt cá chân mình hơi sưng lên, mặt nhăn nhó như bánh bao chiều.
Hắn về nhà bằng cách nào?
Đang trong suy tư, trước mắt hắn xuất hiện một đôi chân, Quý Lan Âm ngước đầu.
Chạm phải khuôn mặt ôn nhu của Mộ.
Hắn kinh hoảng tại chỗ, cứ thế sửng sờ ngước nhìn cô.
Hắn hơi hếch môi, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Ngôn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Mộ Ngôn ngồi xổm xuống, cầm bàn chân trắng nõn không tính quá to của hắn, chạm vào có hơi mềm mại.
Cô véo nhẹ một cái thì nghe Quý Lan Âm a một tiếng.
“Rất đau?” Mộ Ngôn nhỏ nhẹ hỏi.
Ánh mắt Quý Lan Âm lập tức đong đầy nước mắt, ấm ức gật đầu, “Đau.”
Mộ Ngôn vỗ vỗ đầu hắn, sau đó quay lưng về phía hắn, vỗ vỗ lên vai mình, “Lên, ta cõng chàng.”
Mắt Quý Lan Âm đầu tiên sáng ngời, rồi tức thì ảm đạm, giọng hắn nghe còn có vẻ khàn khàn, đau, “Không cần.”
Mộ Ngôn hẳn đã bị Thẩm Bạch bế Quý Lan Âm khi nãy kích thích, rất hiển nhiên, không tin mình cái thân này ngay cả nam nhân cũng cõng không nổi.
Nên cô không màng phân trần, trực tiếp kéo Quý Lan Âm lên lưng mình.
Nhúc nhích chân, nhỏm mình một cái...
Cõng không nổi.
Chúa tể hệ thống: 【 Mau xem, Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta muốn bắt đầu nhỏm người! Cô ấy nhỏm dậy! Không nhỏm nổi! 】
【 Giờ thì có vẻ xấu hổ rồi đây, nhưng Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta vẻ mặt trước sau bình tĩnh, phải chăng cô ấy sẽ thử lại lần nữa! Mau nhìn! Mau nhìn! Cô ấy lại nhỏm! Lại nhỏm rồi! Lần này...... Nga, cô ấy vẫn không cõng nổi nàng dâu nhà mình. 】
Mộ Ngôn giữ vững nụ cười nhạt.
Chúa tể hệ thống: 【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta giờ phút này vẫn giữ nụ cười! Cô ấy sẽ cõng cho bằng được nàng dâu hay là sẽ thả xuống......】
Chúa tể hệ thống còn chưa nói hết câu, Mộ Ngôn đã chặn nó.
Giọng nói thoáng vẻ điềm nhiên, “Shut up. ( câm miệng)”
Cuối cùng vẫn là Quý Lan Âm thiện giải nhân ý ôm lấy cổ Mộ Ngôn, nhỏ nhẹ nói, “Thê chủ, ta tự đi được mà.”
Hắn cụp mắt leo xuống người Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn xác thật không cõng nổi Quý Lan Âm, đây là một vấn đề hết sức lúng túng.
Mộ Ngôn sợ Quý Lan Âm nghĩ cô ngại hắn nặng, sờ cái mũi, nhỏ tiếng nói, “Không phải do chàng nặng, tại ta cõng chàng không nổi.”
Quý Lan Âm vừa định vịn tường mà đi, nghe Mộ Ngôn nói, chân lảo đảo.
Hắn đen mặt quay sang nhìn Mộ Ngôn, “Nàng chê ta nặng!?”
Mộ Ngôn: “......” Cô không phải ý đó.
Nhưng mà rất rõ ràng, Quý Lan Âm không nghe.
Một hồi sau ——
Mộ Ngôn dìu cánh tay Quý Lan Âm, hai người chậm rãi mà đi.
Quý Lan Âm siêu hung, “Tại sao nàng ở đây.”
Mộ Ngôn: “Đi theo chàng tới.”
“Vậy nàng có thấy ta bị người ta phi lễ không?”
Mộ Ngôn âm khí mịt mù, “Thấy.”
Mới vừa nói xong, đầu cô đã bị gõ nhẹ một cái.
Mộ Ngôn mặt dại ra.
Ngước lên thì thấy Quý Lan Âm đỏ hồng hốc mắt, hắn cơ hồ vừa nói vừa nức nỡ, “Ta muốn nàng bế về!”
Hai người đi trên con đường nông thôn nhỏ, chậm rãi đi từng bước chân.
Ráng chiều hoàng hôn chiếu xuống người họ, kéo dài chiếc bóng của cả hai.
Mộ Ngôn im phăng phắc một chập, gió lạnh thổi qua, làm vọng lại âm thanh của cô, “... Được.”
*
Nam chủ có lẽ không lợi hại lắm.
Nhưng hắn cố chấp chuyên nhất nha.