Chúa tể hệ thống: Cường mua buộc bán!
Nhưng mà ký chủ của nó vẫn đang hôn mê, đối với sự việc bên ngoài không mảy may hay biết.
Nói xong những lời đó, thiếu niên mặt đã đỏ như con tôm luộc, hắn ngồi lên mép giường.
Ngượng ngùng nhìn mặt Mộ Ngôn, sau đó dịu dàng đem thuốc đặt ở bên môi thổi thổi, bắt đầu đút thuốc.
Nhưng vì Mộ Ngôn hôn mê, nên thuốc không đút vào được.
Thiếu niên nhìn nhìn Mộ Ngôn, lại nhìn nhìn bát thuốc đen như mực, mặt nhăn nhó như bánh bao.
Làm sao bây giờ chứ?
Thiếu niên cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mắt sáng lên.
Hai mắt hắn bắt đầu nhìn loạn, ánh mắt đảo tới đảo lui xung quanh môi Mộ Ngôn.
Đầu tiên là liếc một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mặt lại bắt đầu đỏ như phát sốt.
Hắn giống như làm ăn trộm lén lút nhìn môi Mộ Ngôn.
Cứ như có ai đang ở bên cạnh nhìn hắn vậy.
Nhìn một chốc, lại bay nhanh rời mắt đi.
Tới tới lui lui rất nhiều lần như vậy.
Chúa tể hệ thống cảm thấy mình cả người đều không khỏe.
Muốn miệng đối miệng đút thuốc thì đút đi, anh như vậy là đang nháo cái trò gì!
Cuối cùng, thiếu niên tựa hồ đã hạ quyết tâm.
Thẹn thùng nhìn sang Mộ Ngôn, sau đó nhẹ giọng nói, “Ta, ta không phải cố ý, ai ai bảo nàng không uống thuốc.”
Sau đó hắn nhắm mắt lại, hớp một ngụm thuốc trong chén.
Rồi chu miệng ra, môi đối môi, lùa vào trong miệng Mộ Ngôn.
Nếu có nhiệt kế để đo lường sức nóng trên mặt thiếu niên lúc này, đại khái sắp có chừng bốn mươi độ.
Thiếu niên mở to mắt nhìn Mộ Ngôn.
Nhìn gần, đối phương làn da tinh tế, nhắm hai rèm mắt, lông mi dài lại rậm cụp xuống, cong cong.
Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó vươn tay, thật cẩn thận chọc lên mặt của Mộ Ngôn.
Làn da cô mỏng manh, chỉ chọc nhẹ một cái, cư nhiên đã để lại một ấn đỏ.
Đôi mắt thiếu niên hơi trợn tròn, lập tức thu nhanh tay về.
Thuốc trong miệng đã đút xong.
Vị hơi chua đắng, thiếu niên lông mày nhăn lại, đầu lưỡi không cẩn thận chạm phải môi Mộ Ngôn.
Mềm mại, cảm giác tê dại khác thường nháy mắt đánh ụp lại.
Mặt thiếu niên càng đỏ hơn.
Bất quá hắn cũng không rời khỏi cánh môi của Mộ Ngôn, ngược lại còn liếm liếm.
Ngô, có hơi ngọt.
Thiếu niên có chút vui a tiếp tục bắt đầu đút thuốc.
Nhưng mà, thiếu niên cũng không nhận thấy được, mỗi lần hắn đút thuốc xong, liền có một sợi tơ vàng len vào trong thân thể hắn.
Lập đi lập lại nhiều lần, ở sau cổ hắn nổi lên một ấn ký kim sắc.
Ấn ký đó mỏng manh loé lên một chút, liền ẩn đi.
Việc này thần không biết quỷ không hay, ngay cả chúa tể hệ thống cũng không phát hiện.
*
Ngày hôm sau.
Mộ Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, lồng ngực nhói đau.
Cô thử nâng nâng mắt, có điều mí mắt nặng trĩu vô cùng, Mộ Ngôn thử rất nhiều lần, mới mở được hai mắt.
Tầm mắt từ mơ hồ chuyển dần sang rõ nét.
Đập vào mắt chính là mái hiên, đôi mắt hoạt động trở lại.
Cổ hương cổ sắc.
Đây là một gian phòng nhỏ có vẻ đơn sơ, cổ đại.
Cuối cùng, tầm mắt cô tạm dừng ở bóng người đứng cách đó không xa.
Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, một bộ áo tang vải thô màu xanh lá, đôi tay có vẻ co quắp vo vo vạt áo.
Một đôi mắt to lung linh sóng nước nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Ngôn trước là có chút mê mang, nhưng sau khi tầm mắt rõ dần, cô tựa như bị sét đánh.
Sượng đơ ở trên giường, cả người đều không ổn.
Thiếu niên này, linh hồn có mùi vị quen thuộc, cùng Bertha và Lâm Dịch là một người!
Mộ Ngôn: “......”
“Nàng, nàng tỉnh rồi, khá hơn chút nào chưa?”
Thiếu niên ánh mắt quái dị, đôi mắt đen láy chuyên chú nhìn cô.
Đáy mắt chợt lướt qua vẻ ngượng ngùng.
Hơi rũ đầu, đôi mắt nhỏ đầu tiên là nhìn nhìn cô, sau đó lập tức cụp xuống.
Khuôn mặt nhỏ không tính là trắng, đỏ lên một mảng quỷ dị.
*
Có một loại bá vương, kêu là Ngưu bá vương.