Quý Lan Âm cảm thấy thê chủ dạo này quái quái, như thể không dám nhìn thẳng hắn vậy, đã vậy còn luôn lén lút nhìn trộm hắn.
Hôm nay, Quý Lan Âm và nam chính bánh bao trò chuyện.
Nam chính bánh bao: “A, thê chủ của ngươi thì ra là nàng a.”
Quý Lan Âm gật đầu.
Nam chính bánh bao phồng phồng má, nói với Quý Lan Âm, “Nàng đích xác đẹp, ta còn ghen tị nữa, chỉ là thân thể hơi yếu.”
“Không thì đã hoàn mỹ rồi.”
“Nàng chỉ có ngươi một phu hầu thôi sao?” Nam chính bánh bao hỏi Quý Lan Âm.
Quý Lan Âm tiếp tục gật đầu.
“Thật tốt.”
Nam chính bánh bao chống cằm, “Vậy ngươi phải xem cho chặt, uy danh của thê chủ nhà ngươi đã sớm truyền đến đế đô rồi, nam tử kinh thành đều nhao nhao cướp muốn bức họa của nàng ta đó.”
Quý Lan Âm: “......”
Cùng nam chính bánh bao trò chuyện trò chuyện, liền nói đến chuyện hài tử.
Nam chính bánh bao: “Ngươi và thê chủ của ngươi đã viên phòng chưa?”
Nam chính bánh bao hỏi trắng ra như thế, mặt hắn lập tức liền đỏ, gân cổ, nhẹ giọng nói, “Viên, viên rồi.”
Nam chính bánh bao liếc Quý Lan Âm một cái, sau đó nga một tiếng.
“Thê chủ nhà ngươi thân thể đó, vẫn là ít viên phòng đi.” Nam chính bánh bao có hơi u oán, “Ta và bệ hạ đã lâu như vậy, bụng một chút động tĩnh cũng không có.”
“Ta muốn sinh hài tử cho bệ hạ.”
Quý Lan Âm ngẩn cả người, “Sinh, sinh hài tử?”
“Đúng vậy...”
Nam chính bánh bao nhắc đến hài tử, cao hứng phấn chấn, lôi kéo Quý Lan Âm nói chuyện thật lâu.
Thế nên, khi Quý Lan Âm quay về đã bị nam chính bánh bao đủ kiểu tẩy não.
Có hài tử đặc biệt thích, hài tử rất đáng yêu......
Quý Lan Âm xuất thần nghĩ chuyện, ngay lúc này, sau lưng hắn chợt vang lên một chuỗi tiếng cười biếng nhác.
Quý Lan Âm toàn thân cứng đờ, ngước lên thì nhìn thấy nữ tử nào đó ngồi trên chạc cây.
Nữ tử mặc bào thả xuống, mắt phượng lười biếng, cặp mắt tối tăm âm u và quỷ quyệt nhìn Quý Lan Âm.
Quý Lan Âm theo bản năng lui về phía sau, hắn không tự chủ được rét run người.
Nữ tử môi mỏng cong cong, ngón tay thon dài ma sát ngọc bội trong tay
“Cùng nàng ở chung vui đến vậy?”
Quý Lan Âm không nói gì, ánh mắt tức thì lạnh xuống, hắn không cùng Thẩm Bạch vô nghĩa, há mồm liền muốn kêu lên.
Nhưng ngón tay Thẩm Bạch khẽ động, một viên đá búng lên huyệt vị của hắn.
Quý Lan Âm miệng há ra, đứng bất động tại chỗ.
Người phía trên nhẹ nhàng phóng xuống chạc cây, động tác ưu nhã phủi phủi vạt áo, đi qua chổ Quý Lan Âm.
Cô ta chỉ đi một bước, thân hình lại như thể thuấn di chớp mắt đã xông đến trước mặt Quý Lan Âm.
Ngón tay thon dài hơi nâng cằm hắn, tối tăm nhìn chằm chằm môi hắn, “Chậc, bổn vương hôn ngươi một chút, đã sống không bằng chết, nàng ngươi nhưng thật ra chủ động dâng lên.”
Đồng tử Quý Lan Âm hơi co lại, cả người run rẩy, nhưng miệng hắn không thể nói, thân thể không thể cử động.
Mắt thấy Thẩm Bạch đã muốn kề sát mặt hắn, đột nhiên một viên đá bất ngờ ném về phía Thẩm Bạch.
Bốp một tiếng.
Tất nhiên, viên đá này không thể thương tổn thật sự đến Thẩm Bạch, nhưng đã thành công ngăn cản động tác của Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch quay người lại thì thấy Mộ Ngôn đứng cách đó không xa, miệng ngậm nụ cười ôn lương, tay tung hứng một hòn đá không lớn không nhỏ.
Sâu trong đôi mắt ôn nhu xa cách của cô lấp loé ánh sáng quỷ quyệt.
Thẩm Bạch ôm đầu, trước là sửng sờ, sau đó phì cười một tiếng, “Như thế nào, ngươi cảm thấy lấy ngươi hiện tại ngăn cản nổi ta?”
Hai tay Mộ Ngôn chấp sau người, đôi mắt nheo lại, vẻ nguy hiểm chợt loé lên rồi vụt tắt.
Mắt cô dửng dưng nhìn Thẩm Bạch, giọng nhàn nhạt, “Đương nhiên không có khả năng.”
Mộ Ngôn phất tay, cung tiễn nhắm thẳng người Thẩm Bạch.
“Cản ngươi làm gì, xử ngươi thôi.”