Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 138: Chương 138: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 53




“......”

Thẩm Bạch trừ bỏ sắc mặt có hơi tái, nhìn không ra đã từng bị Mộ Ngôn ngược nặng.

Cây nỏ kia ở giữa những ánh kiếm, chuẩn xác nhắm ngay Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn đơ mặt nhích qua, thì Thẩm Bạch cũng dời thanh nỏ theo cô.

Trong mắt toát ra vẻ châm chọc một cách hết sức rõ ràng.

Mộ Ngôn: “......”

“Tôi có lẽ phải treo rồi.” Cô hết sức bình tĩnh trần thuật sự thật này.

Theo tình hình trước mắt, một nỏ này, cô trốn không thoát nổi.

Chúa tể hệ thống: 【......】 cô ngược mảnh ghép của mình thành như vậy, là nó nó cũng nuốt không trôi cục tức này.

Không giết cô không được.

【 vậy làm sao bây giờ? 】

“Bảo vệ tôi.”

Chúa tể hệ thống: 【......】 nó nhưng thật ra muốn bảo vệ a, nhưng mà......

Nó căn bản không có thao tác đó.

Nhưng vì sự tôn nghiêm của mình, chúa tể hệ thống hết sức vô tình và lạnh nhạt nói một câu.

【 ở thế giới vị diện không cho dùng buff. 】 cái lý do này rất tuyệt.

“Vậy a...” Mộ Ngôn hết sức điềm nhiên, “Vậy thì tôi chỉ có chết.”

“......”

Thẩm Bạch và đám người võ công cao cường bên cạnh cô ta không biết đã xuất hiện ở hậu phương từ lúc nào, cục diện hiện tại......

Hình như cô không thể không chết.

Thẩm Bạch không hề cùng Mộ Ngôn vô nghĩa, phát động nỏ.

Một nỏ này mang theo nội lực, nhanh đến cơ hồ chỉ dùng giây để tính.

Mộ Ngôn dù trốn, cũng vẫn sẽ bị bắn trúng chổ yếu hại.

Hình như, phải chết không nghi ngờ.

Trốn không xong, Mộ Ngôn cũng lười không trốn, chỉ cho Thẩm Bạch một nụ cười mang ý vị không rõ.

Lúc này, người cô bỗng nhiên nặng xuống.

Mộ Ngôn chịu không nổi sức nặng, trực tiếp té ngồi.

Chỉ nghe phụt một tiếng.

Là tiếng mũi tên đi vào cơ thể, Mộ Ngôn sửng sốt, trước mắt rõ ràng lên.

Đập vào mắt là một gương mặt thân quen.

“......”

Ấn ký sau cổ Quý Lan Âm chớp loé ánh sáng, luồng ánh sáng đó chảy xuôi vào cơ thể Quý Lan Âm.

Một mũi tên cắm vững vàng ngay trên lưng hắn.

Mũi tên ngưng tụ nội lực hùng hậu, đáng lẽ nên xuyên hẳn qua người, lại ngoài ý muốn kẹt lại trong cơ thể hắn.

Một sự im lặng tối cao.

Thẩm Bạch nơi đó trợn to mắt, rớt hẳn xuống chạc cây.

“Tí tách.”

Vừa vặn, trời đổ mưa to.

Từng giọt từng giọt, cuối cùng mưa như trút nước, trực tiếp quật vào người hai người.

Quý Lan Âm chớp chớp mắt, hắn thậm chí quay người nhìn ra sau lưng.

Mũi tên trên lưng bắt mắt như thế, nơi đó còn đang chảy máu.

Nhưng mà ——

“Ta hình như không đau.” Giọng Quý Lan Âm mềm mại vang lên.

Mặt Mộ Ngôn không cảm xúc, “Chờ lát nữa sẽ đau.”

Hai người phản ứng đều cực kỳ bình tĩnh, một người vẻ mặt điềm nhiên, một người vẻ mặt mê mang bổ nhào vào người cô.

Giống như còn chưa ý thức được, sự tình nghiêm trọng.

Mãi đến hạt mưa lạnh băng phất vào người cả hai.

Quý Lan Âm bấy giờ mới nhớ ra, mình đến đây để làm gì.

Hắn gian nan đưa tay cầm chiếc ô mình mang theo.

Gian nan bung ra.

Chiếc ô to khởi động cả một góc trời, hạt mưa rớt xuống mặt ô.

Quý Lan Âm thoáng mỉm cười, nụ cười, khuynh quốc khuynh thành.

“Nàng thật ngốc.” Giọng hắn nhẹ tênh.

Mộ Ngôn bình tĩnh nhìn hắn.

Trái tim cô vì khế ước mà đang quặn đau.

Như thể, mũi tên ấy bắn trúng người cô vậy.

“Ta như thế nào ngốc.” Giọng nói như cũ ôn nhu, tựa như cất giấu vô hạn ôn nhu vào đó.

Quý Lan Âm chớp chớp mắt, sau đó nhoẻn cười, đồng tử đen lay láy phản chiếu Mộ Ngôn.

“Nàng đúng là ngốc, ngay cả ta giận cái gì cũng không biết.”

Quý Lan Âm cười, nụ cười, làm cả thiên địa đều ảm đạm thất sắc.

Huyết sắc trên mặt hắn đang xói mòn dần.

Quý Lan Âm chớp chớp mắt, có vẻ mỏi mệt, nhìn về phía Mộ Ngôn, “Ta buồn ngủ quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.