Vì thế, sau khi phần mềm này hot lên, phía chính phủ bên đó lại gọi điện bảo Mộ Ngôn sang.
Hiện tại họ bắt đầu muốn mời chào Mộ Ngôn người này.
Có một nhân tài kỹ thuật tiên tiến như vậy, đừng nói là công ty, ngay cả bộ môn chuyên môn cũng thập phần coi trọng.
Phần mềm tuyên truyền mặt tích cực, cũng hạn chế một số mặt hắc ám trên internet.
Cộng thêm phần mềm còn có nhận dạng trí năng.
Tốt đi, một cái phần mềm, giải quyết nhiệm vụ hệ thống công đạo, còn sẵn tiện giúp Mộ Ngôn tìm được công tác.
Chúa tể hệ thống: Thần con mẹ nó một công đôi việc.
Tính đến hôm nay, Mộ Ngôn đã ở nhà ngây người ba ngày, mãi đến phía công ty gọi điện bảo Mộ Ngôn sang đó, Mộ Ngôn mới thu thập đi ra cửa.
Vừa khéo, khi Mộ Ngôn ra cửa gặp được Lâm Dịch cũng định ra cửa.
Chàng trai tay đặt ở trên then cửa, mặt mũi thanh lãnh, nghe được động tĩnh ngước mắt nhìn sang Mộ Ngôn.
Anh sựng lại một chút, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với lần trước Mộ Ngôn gặp đã khá hơn nhiều rồi.
Chàng trai thân hình mảnh khảnh, thoạt nhìn không có tí thịt.
Mộ Ngôn nhìn kỹ anh ta một lúc, sau đó lên tiếng chủ động chào hỏi, “Chào buổi sáng.”
Chàng trai tạm dừng lại, như đang nhìn Mộ Ngôn, mắt anh hẹp dài hơi cụp xuống, trông có vẻ như không chút để ý.
Chàng trai môi mỏng hơi nhúc nhích, thanh âm bởi vì khá lâu không có nói chuyện mà hơi khàn khàn, “16: 00, buổi chiều.”
Mộ Ngôn sửa miệng, “Nga, chào buổi chiều.”
Ngữ khí có chút thèm để tâm.
Chàng trai gật nhẹ đầu, rời đi.
Mộ Ngôn nhìn theo bóng anh, chậm rì rì cất bước, hai người ít nhất có một đoạn đường là đi chung.
Đó chính là đường ra khỏi chung cư.
Tới trước thang máy, chàng trai đột ngột dừng lại, quay đầu lại, “Mộng Trạch Ưu?”
Giọng anh có vẻ như không quá xác định, tựa như tới giờ mới nhớ ra Mộ Ngôn là ai.
Mộ Ngôn ngẩn đầu, duỗi tay nhấn xuống nút lầu một chàng trai còn chưa nhấn, khóe miệng mang theo nhàn nhạt ý cười.
Rồi sau đó gật đầu.
Chàng trai sửng sốt một hồi lâu, rồi không nói nữa.
Mộ Ngôn cũng không có dự tính nói chuyện với anh ta.
Bầu không khí trầm tịch.
Mộ Ngôn cúi đầu, mắt đặt trên mũi chân mình, dùng mọi cách giết thời gian chờ thang máy đi xuống lầu một.
Lúc này, chàng trai bỗng quay đầu nhìn sang Mộ Ngôn.
Chàng trai mặc một thân áo thun dài màu trắng, rộng thùng thình.
Da thịt trắng nõn, cả người thoạt nhìn rất tuấn tú.
Ánh đèn trong thang máy rọi lên nữa bên mặt anh, khiến khuôn mặt càng thêm nhu hòa.
Trắng nõn sạch sẽ một cậu con trai.
“Có ngại cùng tôi chơi lại một lần nữa không?”
Chàng trai hơi mở con ngươi đang khép hờ của mình, chất giọng trầm thấp lười biếng, cả giọng nói và thái độ đều gây cho người ta một loại cảm giác cái gì cũng không quá để bụng.
Nhưng trong lời nói vẫn không mất đi vẻ ưu nhã và lễ phép.
Chàng trai đáy mắt hơi loé sáng, lần trước chơi với Mộ Ngôn, thua.
Bằng tâm mà nói, anh có chút không phục.
Đối với đề nghị của chàng trai...
Mộ Ngôn khóe mắt giật giật, cô mỉm cười chống đỡ, “Năm người sao? Khoá nick, hiểu một chút chưa?”
Chàng trai liếc nhìn thiếu nữ có nụ cười như nắng hè chói chang, không nói chuyện nữa.
Ý tứ cự tuyệt quá rõ ràng.
“Leng keng.”
Thang máy xuống tới lầu một, chàng trai đi trước ra khỏi thang máy, mà Mộ Ngôn vẫn chậm rì rì bước ra.
Hai người rời khỏi chung cư, cơ hồ là quay lưng nhau mà đi.
【 cô nhiệm vụ chi nhánh không tính làm sao? 】
Chúa tể hệ thống đột nhiên lên tiếng.
【 tôi nói cho cô hay, Lâm Dịch là thích hợp công lược chính cô nhất. 】 chúa tể hệ thống như cũ không từ bỏ việc bảo Mộ Ngôn tác hợp Lâm Dịch cùng với mảnh ghép linh hồn của cô ở bên nhau.
【 tôi được đến tin tức theo đường nhỏ, lần trước Lâm Dịch chơi game đánh thắng Hứa Thanh xong, Hứa Thanh đã có ý với Lâm Dịch đó. 】