Mộ Ngôn tìm được bài viết lúc trước diss cô, trực tiếp hack tài khoản của người đó.
Bắt đầu tra.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, Mộ Ngôn tra ra tên người nọ là Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch?
Không quen biết.
Nguyên chủ trí nhớ cũng không có tên người này.
Vì thế, Mộ Ngôn thuận tay hack đen máy của người này, sau đó tiếp tục xem phát sóng trực tiếp.
Chuyện của Mộng Trạch Ưu tựa hồ đã dần trôi qua.
Mộ Ngôn cũng không dùng nick của Mộng Trạch Ưu tiếp tục chơi game.
Mà trực tiếp đăng ký một tài khoản mới, bắt đầu từ con số 0 chơi lên.
Một vị cường giả của game, muốn thăng cấp chỉ là vấn đề thời gian.
Chúa tể hệ thống đối với cách thức xử lý việc này của Mộ Ngôn cảm thấy quá mê mang.
Tại sao không giúp Mộng Trạch Ưu trở lại nhậm chức?
Vì thế chúa tể hệ thống không khỏi hỏi ra miệng.
“Phiền.”
Đối việc này, Mộ Ngôn chỉ cho hai từ, đâu ra thời gian mà đi cùng những người đó tính kế nhau, tái nhậm chức các kiểu chứ.
Có thời gian đó còn không bằng nhiều chút chiếu cố con gà bệnh phòng đối diện đi.
Chúa tể hệ thống: 【......】
【 cô mỗi ngày ru rú trong nhà, mảnh linh hồn cũng không cần quan tâm? 】
Mộ Ngôn một bên cúi đầu chơi game, cả mí mắt cũng không nhướng lên một chút, “Đó là chuyện của tôi.”
Mảnh vỡ linh hồn đâu có dễ thu thập như vậy, mấy cái mảnh linh hồn đó nào có dễ dàng chạy ra?
Nghĩ đến chuyện đó, Mộ Ngôn thu mắt về, trong mắt loé lên vẻ âm lệ, cúi đầu, trong game ra tay giết đối phương càng thêm tàn nhẫn.
“killing spree! ( đại sát đặc sát)”
“rampage! ( giết người như ma)”
“unstoppable! ( đại sát đặc sát)”
“ace ( đoàn diệt)”
Đối diện: “......”
Cái gã đánh dã phe đối phương là ma quỷ đi?
Level thấp toàn trường đều là xuất diễn của một mình Mộ Ngôn.
Có một lần, thi đấu xếp hạng bạch kim, Mộ Ngôn gặp bốn con lạ đời.
Trong một trận đấu thăng hạng đẳng cấp, năm người phe đối diện công tháp, Mộ Ngôn bên này năm người thủ tháp.
Đầu game là chọn hero và sắp xếp đội hình.
Thông thường, đều là thích khách đánh dã, chiến sĩ thủ dọc đường, pháp sư thủ trung lộ, sau đó hạ bộ chính là hai người xạ thủ và hỗ trợ thủ.
Mộ Ngôn chọn chính là Kinh Kha.
Giai đoạn trước đến trung kỳ đồng đội đều rất ổn định, đội hình cũng rất đầy đủ.
Nhưng mà tới hậu kỳ rồi, Mộ Ngôn gặp một tình huống rất hoang mang.
Bên Mộ Ngôn là phe đỏ.
【 phe đỏ 】 Du Du Lòng Ta ( Tiểu Kiều): Ai nha, ta đột nhiên nhớ ra, ta quên nấu cơm cho Chu Du đại nhân nhà ta! Ta đi nấu cơm trước.
【 phe đỏ 】 Thanh Thanh Lòng Ta ( Đại Kiều): # ôn nhu # tiểu kiều muội muội, tỷ đi với muội.
【 phe đỏ 】 Túi Tiền Của Ai Không Nhặt Lấy ( Quan Vũ): Đợi cái! Ta đi ăn chực một cái!
【 phe đỏ 】 Vương Giả Vinh Quang Ở Đâu Cũng Có Ta ( Ngu Cơ): A ~ ma quỷ nhà ta quá dùng sức, ta không được, ta có chút nhũn, chờ ta sảng một phen trước đã lại tiếp.
Đánh được một nửa, Đại Kiều đột nhiên hồi thành, ở trước tháp thủy tinh thả một đại skill.
Sau khi đem mấy đồng đội khác đều truyền tống trở về.
Trên màn hình game liền lục tục hiện lên ——
Ngu Cơ thoát khỏi trò chơi.
Quan Vũ thoát khỏi trò chơi.
Tiểu Kiều thoát khỏi trò chơi.
Đại Kiều thoát khỏi trò chơi.
“......”
【 phe đỏ】 Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ ( Kinh Kha):???
Mộ Ngôn tay đang chơi game dừng lại, không hiểu chuyện xảy ra nhìn chằm chằm màn hình.
Chơi trò gì đây?
Bốn người phát tin phe đối diện cũng thấy được.
Người phe đối phương đầu tiên là chơi thử vài phút, sau đó phát hiện đối diện chỉ có một mình Mộ Ngôn thủ tháp.
Vì thế tập thể liền như thủy triều ập tới.
Phe đối diện pháp sư: Kinh Kha, ngươi đã cảm thụ sự tuyệt vọng chưa?
Phe đối diện đánh dã: Kinh Kha, ngươi đã từng cảm thụ sự tuyệt vọng chưa?
Phe đối diện hỗ trợ: Kinh Kha, ngươi đã từng cảm thụ sự tuyệt vọng chưa?
Phe đối diện xạ thủ: Kinh Kha, cảm thụ sự tuyệt vọng chưa?
Phe đối diện chiến sĩ: Kinh Kha, tuyệt vọng chưa?